Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1405 :

Ngày đăng: 13:48 30/04/20


“Anh làm gì có lạnh lùng?” Hạ Thẩm Châu trả lời nói: “Điều anh nói vốn dĩ là sự thật.”



“Nhà chúng ta, anh hai là không ngoan nhất, anh là bình tĩnh nhất.” Thẩm Viễn tiếp tục nói: “Chị hai khí phách nhất! Nhưng, anh và Gian Thanh đều sinh cùng ngày, sao khác biệt lại lớn đến thế? Anh xem anh Gian Thanh, bây giờ ngày ngày bám lấy chị Vy Vy.”



“Ừm.” Hạ Thẩm Châu gật đầu nói: “Giữa người và người nhất định có sự khác nhau. Em, và Tiểu Mạch, còn có Đậu Đậu Đinh Đinh cũng sinh cùng ngày, các em không phải cũng khác nhau đấy sao?”



“Nói có lý.” Thẩm Viễn gật đầu nói.



“Những lời đồn đó đừng có nghe. Những người chúng ta, hôn nhân sau này, đều sẽ không quá đơn giản.” Hạ Thẩm Châu bình tĩnh nói: “Cho nên, sự ràng buộc không nên có thì đừng để có. Bớt được phiền phức sau này.”



Chân mày Thẩm Viễn khẽ nhíu, nói: “Nhưng, anh Thẩm Châu, nếu anh và Ngu Vũ Mặc sẽ không xảy ra gì. Thế tại sao anh đối với cô ấy hình như quan tâm có vẻ nhiều?”



Hạ Thẩm Châu bổng nhiên ngước mắt, chứ không trả lời câu hỏi này, quay người rời khỏi.



Thẩm Viễn nhìn bóng lưng của Hạ Thẩm Châu, khẽ cười.



Nhìn đi, nhìn đi.



Để em nói trúng tâm sự rồi nhỉ?



Anh Thẩm Châu, anh đừng có mà cố.



Em biết, anh thực ra có thiện cảm với cô gái đó!



Nếu không anh sao cho phép cô ấy tiếp cận anh chứ?



Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh đang bận chơi trò chơi, Thẩm Mạch ôm lấy điện thoại chạy sang, hỏi: “Đậu Đậu, Đinh Đinh, bạn cùng bàn của tớ hỏi nhà tớ làm gì, tớ nên trả lời như thế nào?”



“A?” con mắt Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh xoay tròn, trả lời nói: “Cậu cứ nói, mẹ cậu làm bảo mẫu! Cha cậu làm bảo an!”
Nghe thấy lời thắng thắn của Thẩm Mạch, trên mặt mấy người khác trên lớp đều không dễ coi lắm. Một bạn học nhỏ tiếng nói: “Xin lỗi, tớ không phải cố ý không quan tâm các cậu. Là bởi vị quầy của mẹ tớ ở trung tâm thương mại của cha Trịnh Khắc Kỳ, cho nên tớ không dám đắc tội cậu ta... mới sáng sớm hôm nay, Trịnh Khắc Kỳ liền tuyên bố nói, sau này người đối đầu với cậu ta, đều phải rút khỏi trung tâm thương mại nhà cậu ta. cho nên...”



Thẩm Mạch chu miệng nói: “Một giám đốc trung tâm thương mại nhỏ nhoi, có hay ho vậy không? Cô dượng lợi hại như vậy, sao lại không như thế... ưm ưm ưm...”



Lời của Thẩm Mạch, liền bị Thẩm Viễn che lại.



Thẩm Viễn cười hihi dẫn Thẩm Mạch đi về.



Ngu Vũ Mặc rót ly đậu nành cho Hạ Thẩm Châu nói: “Tối qua trong nhóm của nhị trung chúng tớ đều đang điên cuồng truyền nhau, cả nhà các cậu đều đặc biệt nghèo, nói các cậu học không nổi nhị trung, cho nên mới nhân lúc hè đến đây để học thêm.”



“A ha?” Hạ Thẩm Châu liền nhướng mày.



Cậu ấy vừa nhướng mày, độ bảnh trai lên tới đỉnh cao, mặt của Ngu Vũ Mặc liền đỏ ửng.



“Trường chúng tớ là có chia khu, người nhà gần đây của chúng tớ rất nhiều người đều làm việc trong trung tâm thương mại đó. Cho nên, Trịnh Khắc Kỳ mới ngông cuồng như vậy. Nhưng, cậu yên tâm, tớ sẽ không như họ đâu.” Ngu Vũ Mặc mĩm cười nói.



“Thế, cậu không sợ chúng tớ liên lụy đến cậu sao?” Hạ Thẩm Châu cố tình hỏi.



“Không sợ! Cha mẹ tớ không làm trong trung tâm thương mại đó.” Ngu Vũ Mặc cười híp mắt trả lời nói: “Tớ làm bạn với ai, vẫn chưa tới lượt người khác làm chủ!”



Nhìn ánh mắt quật cường của Ngu Vũ Mặc, Hạ Thẩm Châu liền cảm thấy Ngu Vũ Mặc thật dễ thương, có chút giống mẹ.



Hạ Thẩm Châu đưa tay sờ đầu Ngu Vũ Mặc, sủng nịnh nói: “Nha đầu ngốc.”



Nụ cười đó khuynh thành khuynh nước.



Cả người Ngu Vũ Mặc đều sắp chín đỏ cả, tim đập rất nhanh rất nhanh, phình phịch phình phịch... chính vào lúc này, ngoài cửa có người chạy vào, vừa chạy cừa nói: “Oa oa oa, Trịnh Khắc Kỳ mời chứng tớ cuối tuần qua nhà cậu ấy chơi!”