Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1490 :

Ngày đăng: 13:49 30/04/20


Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu đi tìm Chiêm Nhất Thông thương lượng cách giải quyết chuyện này.



Vy Vy kéo Ngu Vũ Mặc đi xem quần áo mới.



Thẩm Viễn vừa về liền bị người ta kéo đi nói chuyện, Thẩm Mạch một mình hớn hở mà vòng quang trong vườn.



Đang vòng quanh chơi, không ngờ vừa ngước đầu liền gặp người quen.



Thẩm Mạch liền mở to mắt: “Châu Chiêu? Cậu sao ở đây?”



Châu Chiêu có chút ngây người, sau đó liền trả lời nói: “Cô dâu là chị họ tớ, tớ tất nhiên là ở đây.”



Thẩm Mạch liền há to miệng, với vẻ không tin nổi: “Cậu nói sao? Châu Huệ là chị họ của cậu? Các cậu đều họ Châu?”



“Rất lạ sao?” nếu lời này là người khác nói, Châu Chiêu sớm đã mất kiên nhẫn, nhưng người hỏi ra câu này là cô em dễ thương Thẩm Mạch, thế thì khác hoàn toàn, Châu Chiêu rất kiên nhẫn mà giải thích: “Châu Huệ là chị họ con nhà cậu của tớ, mẹ tớ họ Châu, cha tớ cũng họ Châu, cho nên tớ cũng họ Châu! Có quy định người cùng họ không được kết hôn sao.”



Thẩm Mạch cúi đầu suy nghĩ, cũng đúng nhỉ.



Cùng họ kết hôn lại không phạm pháp.



“Tớ lại không nghĩ đến, cậu cũng sẽ đến đây.” Châu Chiêu hình như rất vui lòng nói chuyện vậy, chủ động tiếp tục nói cùng Thẩm Mạch: “Cậu là họ hàng bên kia sao?”



“Cũng tính vậy.” Thẩm Mạch gật đầu, nói: “Chiêm Nhất Thông là học sinh trong học viện quý tộc Duệ Hà, cậu ấy đưa thiệp mời cho chúng tớ, chúng tớ tất nhiên là phải đến tham dự rồi. Chị nói, nghỉ hè là phải đi đây đi đó, cho nên tớ cũng đến đây. Nhưng tớ thật không ngờ cậu tuy nhiên là em họ của cô dâu.”



Vành tai của Châu Chiêu liền đỏ đáng ngờ, nhìn hoàn cảnh xung quanh, nói: “Mấy hôm nay ở đây là lúc người đông, rối ben, chúng ta đến vườn hoa bên kia dạo đi.”



Thẩm Mạch do dự một lúc, suy nghĩ cảm thấy cậu ta nếu là em họ cô dâu, nên chắc không sao, sau đó liền gật đầu: “Được thôi.”



Châu Chiêu không ngờ Thẩm Mạch lại chấp nhận, có chút tay chân bối rối mà cùng Thẩm Mạch đến công viên bên cạnh.



Thẩm Mạch đi phía trước, Châu Chiêu đi theo sau.
Thẩm Mạch chạy về, Thẩm Viễn liền dùng ánh mắt cảnh cáo Châu Chiêu một cái.



Thẩm Viễn thu lại ánh nhìn, cười híp mắt đưa tay sờ đầu Thẩm Mạch: “Em nói gì với cậu ta?”



Thẩm Mạch nhăn lấy mũi nói: “Em cảnh cáo cậu ấy không được ăn hiếp bạn học Nhị Trung!”



Thẩm Viễn liền cười: “Thế cậu ta nghe lời em sao?”



“Nghe mà! Dám không nghe!” Thẩm Mạch cười híp mắt trả lời.



Thẩm Viễn mới dẫn theo Thẩm Mạch đi về: “Về sau đừng quan tâm loại người đó.”



“Tại sao?” Thẩm Mạch hiếu kỳ hỏi.



“Đừng hỏi tại sao, dù sao nghe lời là đúng rồi.” Thẩm Viễn cười hơ hơ trả lời.



“Ồ...” Thẩm Mạch vẫn như lúc nhỏ vậy ngây ngô mà trả lời.



Phía bên kia Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh đã tìm đến Chiêm Nhất Thông, đưa hình trong tay đặt vào tay cậu ta, cái gì cũng không cần nói liền hiểu ngay.



Chiêm Nhất Thông cảm kích mà nhìn họ: “Cám ơn các cậu, không ngờ lần này may mà có các cậu, nếu không nhà chúng tớ mất mặt lắm.”



“Anh Chiêm, anh và Châu Huệ...” Hạ Thẩm Châu với vẻ muốn nói mà lại dừng một cách thích đáng.



Chiêm Nhất Thông cười lúng túng.



Cậu ta biết, mạng tình báo của Hạ gia là rất mạnh.



Có những chuyện vốn dĩ không giấu được hai vị thiếu gia trước mặt, họ chỉ cần muốn biết chuyện gì, chỉ cần sử dụng thế lực trong nhà, liền biết ngay.