Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1504 :

Ngày đăng: 13:49 30/04/20


“Anh rể của tớ đại diện cho nhà nước đến đây. Sau khi nhìn thấy tình hình thảm khốc của tai nạn, anh ấy bỗng nhiên không kiềm lòng được nên đã tự bỏ tiền để giúp đỡ thôn làng bị tàn phá ghê gớm nhất khôi phục lại sức sống. Tớ nghe anh rể nói, thôn đó có tổng cộng hơn tám trăm người. Hầu như tất cả thôn dân đều đã bị trận sạt lở vùi lấp. Những người còn sống trong số đó đa phần đều là trẻ em và một ít người già. Nhưng những người này lại là những người không có khả năng lao động. Vì vậy, anh rể đã quyên góp tiền của mình cho họ.” Hạ Thẩm Châu giải thích.



Ngu Vũ Mặc bừng tỉnh: “Thì ra là thế.”



“Sau trận địa chấn kết thúc, những quốc gia khác cũng lần lượt tiến hành giúp đỡ nhưng mà chỉ như muối bỏ biển. Đối mặt với nhiều tai họa như thế, nếu muốn cứu hết được toàn bộ nạn nhân ra ngoài là điều không khả thi. Vì vậy, mấy trăm nghìn người sinh sống ở khu vực xảy ra thiên tai chắc cũng chỉ còn lại khoảng trăm mấy nghìn người. Những người khác đều tử nạn hết rồi.” Giọng nói của Hạ Thẩm Châu càng ngày càng thấp: “Bởi vì tổng thu nhập của nước này quá thấp nên không đủ khả năng để khắc phục hậu quả thật tốt. Do đó rất nhiều cũng đã chết vì các căn bệnh lây nhiễm.”



“Hơn nữa, ở đây còn xuất hiện cả thổ phỉ, tình trạng giết người cướp của diễn ra thường xuyên, an ninh trật tự không ổn chút nào. Vì tức giận nên anh rể đã điều người của mình qua để duy trì an ninh. Lúc chị của tớ nghe được chuyện này, chị ấy cũng đã ra sức giúp đỡ anh rể. Chị cũng cho người của mình đến đấy để giữ gìn trật tự. Ngay từ đầu đám thổ phỉ đó đã không sợ người chúng tớ rồi. Vì vậy, bọn họ không ngại gây hấn. Thấy thế, chị tớ tức giận lắm, chị ấy đã mượn áp lực quốc tế để trị tội rất nhiều người. Lúc này, bọn trộm cắp đầy mới bị áp chế. Trị an bên đấy cũng được ổn định lại. Chính vì thế nên lúc bọn tớ đến, lãnh đạo của nước này mới tiếp đãi chúng tớ long trọng như vậy.”



Ngu Vũ Mặc gật đầu lia lịa:”Chị và anh rể cậu giỏi thật!”



Hạ Thẩm Châu tự hào: “Đương nhiên rồi!”



“Nhưng mà, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chị tớ, vì vậy nên chuyện này luôn được giữ bí mật với bên ngoài. Dù sao, bây giờ chị tớ cũng là một ngôi sao quốc tế! Nếu để người khác biết chị tớ đã làm chuyện thế này thì sẽ không hay lắm.” Hạ Thẩm Châu vừa cười vừa nói: “Nhưng mà, chỉ cần nhắc đến tên của chị tớ thì người dân ở đó đều run lẩy bẩy!”



Ngu Vũ Mặc tỏ ra sùng bái, sau đó cô lại cảm thân bản thân mình quá nhỏ bé.



Cô hận không thể lập tức trở nên giỏi giang giống vậy.



“Ngày mai bọn tớ phải đến đấy kiểm tra tiến độ xây dựng lại sau thiên tai thế nào. Mặc dù bây giờ chỗ đó đã ổn định lại, nhưng trị an ở một số khu vực vẫn chưa ổn lắm. Cậu đừng có chạy lung tung nhé, dễ gặp nguy hiểm lắm đấy. Nhưng chỉ cần ở bên tớ, cậu sẽ không sao cả. Tớ mang theo vệ sĩ đều là vì bị người nhà bắt ép. Mặc dù có vẻ chuyện bé xé ra to, nhưng không còn cách nào cả. Đây là yêu cầu của mẹ tớ. Mẹ tớ không yên tâm!”



Ngu Vũ Mặc lại nghiêm túc gật đầu: “Chủ tịch nghĩ như vậy cũng có lý mà.”



Hạ Thẩm Châu trêu chọc cô: “Cậu vẫn chưa chính thức chuyển đến học viện quý tộc Duệ Hà mà đã gọi là chủ tịch rồi à?”



“Hay tớ gọi là chủ tịch Thẩm nhé?” Ngu Vũ Mặc hỏi lại.
Ngu Vũ Mặc bị người ta kéo ngồi xuống thảm, sau đó hoa quả và đồ ăn nhanh chóng được mang lên.



Ngu Vũ Mặc cảm thấy rất ngại, cô muốn nói chuyện với đối phương nhưng mà lại gặp phải cản trở ngôn ngữ, giống như kiểu ông nói gà bà nói vịt vậy.



Hạ Thẩm Châu có thể phiên dịch, nhưng có quá nhiều người vây xung quah cậu. Vì thế mà cậu cũng không có thời gian để ý đến Ngu Vũ Mặc.



Đội lính đánh thuê không đi vào mà chỉ đứng chờ lệnh ở bên ngoài.



Ngu Vũ Mặc thực sự không thể từ chối nổi thịnh tình nên chỉ có thể cầm một chùm nho lên rồi chầm chậm thưởng thức.



Thấy Ngu Vũ Mặc đã chịu ăn, cuối cùng đám người kia cũng trở nên vui vẻ.



Cuối cùng, Hạ Thẩm Châu cũng tiếp rượu xong. Lúc này, cậu mới ngồi xuống bên cạnh Ngu Vũ Mặc rồi nói: “Đa số những người ở đây đều đã được thu xếp ổn thỏa. Nhưng bọn trẻ thì vẫn chưa được đi học.”



“Vì sao vậy?” Ngu Vũ Mặc hỏi với vẻ khó hiểu: “Không phải anh chị cậu đã đưa cho họ rất nhiều tiền rồi ư? Việc xây dựng những ngôi nhà này không thể tiêu tốn toàn bộ số tiền đó được, sao bọn trẻ vẫn không thể đi học chứ?”



Hạ Thẩm Châu tỏ ra lo lắng, cậu trả lời: “Lúc đó, anh chị tớ vội vàng rời khỏi đây nên đã giao toàn bộ tiền hỗ trợ cho chính quyền địa phương...”



Hạ Thẩm Châu không nói tiếp những lời phía sau nhưng Ngu Vũ Mặc cũng đã đoán ra được rồi.



Chắc chắn số tiền đó đã bị đám quan chức địa phương tham ô rồi.



Đây là chuyện chẳng lạ lùng gì nữa. Cho dù ở nước nào, ở khu vực nào thì cũng như nhau cả.