Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1506 :

Ngày đăng: 13:49 30/04/20


Nói xong câu đó, Ngu Vũ Mặc bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng.



Kể từ khi nào mà cô đã trở nên già mồm đến thế?



Chẳng phải cô vẫn luôn tự nhận mình rất rộng rãi à?



Nghĩ đến đây, Ngu Vũ Mặc nghiêm đầu, cô không nhìn về phía Hạ Thẩm Châu nữa.



Bên kia càng ngày càng náo nhiệt, mấy cô gái vây quanh Hạ Thẩm Châu kích động vô cùng.



Một người đàn ông có gương mặt tuyệt đỉnh và tính cách tốt như vậy, ai mà không thích chứ?



Vốn dĩ, Ngu Vũ Mặc vẫn đang nướng thịt cùng mọi người, nhưng ăn được mấy miếng, cô lập tức cảm thấy thức ăn chẳng còn mùi vị gì. Vì thế, cô để sang một bên chứ không ăn nữa.



Lúc này, có người trong đám vệ sĩ đưa hoa quả cho Ngu Vũ Mặc.



Ngu Vũ Mặc cảm ơn rồi nhận lấy, sau đó cô cầm lên gặm.



Hạ Thẩm Châu ầm ĩ bao lâu thì Ngu Vũ Mặc cũng gặp bấy lâu.



Cuối cùng, sau khi gặm xong quả cuối cùng, Ngu Vũ Mặc ném hạt vào lửa rồi quay người về phòng.



Thực ra, Hạ Thẩm Châu vẫn luôn để ý đến tình hình bên này, sau khi thấy Ngu Vũ Mặc rời đi, cậu không hề đi theo mà vẫn tiếp tục nói chuyện với dân làng.



Lúc Hạ Thẩm Châu đang chuyện sôi nổi thì một chiếc xe lao như tên bắn tới.



Đám lính đánh thuê chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Hạ Thẩm Châu và Ngu Vũ Mặc lập tức xông ra chặn lại. Đối phương lớn giọng nói với Hạ Thẩm Châu: “Tôi là đại diện của chính quyền, tôi muốn gặp cậu chủ Hạ.”



Hạ Thẩm Châu nhếch miệng.




Loại hoa quả này chỉ có chính khách cùng với hoàng thất mới có tư cách thưởng thức.



Vì vậy, tên đại diện của chính quyền địa phương đã tặng hai thùng hoa quả to như thế là đã đủ thành ý rồi.



Hơn nữa, trong mắt của Hạ Thẩm Châu, thành ý cũng chỉ là hai thùng hoa quả mà thôi.



Nhà họ Hạ có rất nhiều tài sản, trong số đó cũng có cả núi lửa.



Muốn ăn cái gì thì tự trồng là được rồi.



Không cần phải tỏ ra nhỏ nhen ở đây.



Vì vậy, Hạ Thẩm Châu vẫy tay bảo dân làng chia nhau hai thùng hoa quả này.



Lúc này, tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu. Xem ra, đêm này trời sẽ mưa.



Hạ Thẩm Châu chọn mấy quả rồi đứng dậy đi về phòng.



Vào đến phòng, Hạ Thẩm Châu nhìn thấy Ngu Vũ Mặc đang nằm nhắn tin trên giường. Cậu giơ trái cây lên trước mặt Ngu Vũ Mặc: “Cậu có muốn nếm thử loại hoa quả này không? Chúng ta không có cơ hội ăn loại hoa quả này ở trong nước đâu! Loại hoa quả này chỉ có thể bảo quản trong vòng ba ngày, sau ba ngày nó sẽ hỏng hoàn toàn. Bởi vì loại hoa quả này lớn lên trên miệng núi lửa, vì vậy ăn rất thanh mát. Không phải có tiền là có thể ăn đâu!”



Ngu Vũ Mặc ngồi dậy, cô đặt điện thoại sang một bên rồi cố gắng tỏ ra bình tĩnh và dịu dàng: “Nếu như loại hoa quả này ngon như vậy, sao cậu không chia cho những người khác cùng ăn?”



Hạ Thẩm Châu cố ý vừa cười xấu xa vừa nói: “Tớ đã chia rồi! Mấy quả này là để dành cho cậu đấy!”



Ngu Vũ Mặc: “...”



Ngu Vũ Mặc vội vàng cụp mắt xuống, cô buột miệng thốt ra: “Vậy thì cảm ơn cậu chủ Hạ nhé! Cảm ơn cậu chủ Hạ vẫn còn nhớ để dành cho tớ mấy quả. Tớ sẽ khắc ghi ân đức này của cậu!”