Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1514 :

Ngày đăng: 13:49 30/04/20


Thời gian trôi qua nhanh thật nhanh.



Vừa chớp mắt đã đến cuối năm.



Đến cuối năm nghĩa là ngày tổ chức hôn lễ của bốn người cuối cùng cũng đã đến rồi.



Khi vừa bước vào đầu tháng 12, truyền thống toàn cầu đã tập trung hết tiêu điểm vào hôn lễ hoành tráng nhất lịch sử này.



Hôn lễ này đã được trưởng tiểu ban và gia đình hoàng gia toàn cầu gửi đến rất nhiều lời chúc mừng và sự quan tâm.



Mỗi một chính trị quốc gia sẽ gửi lời chúc và quà tặng trước truyền thông.



Quà tặng đến từ khắp nơi trên thế giới, vẫn đang được liên tục gửi đến Hạ gia.



Và mối lo ngại lớn nhất của Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển, chính là phải dàn xếp thế nào với đống quà này.



Những món quà được nhận từ khắp nơi trên thế giới, đã được phân loại ra từng chỗ rồi.



Và toàn bộ được trữ trong một căn biệt thự nhỏ ở Hạ gia.



Lúc bắt đầu còn phân chia theo quà của ai để phòng nào, vậy đó.



Nhưng sau đó, không còn chỗ để nữa, đành phải dàn trải khắp hành lang.



Thế là quà của bốn người đã lẫn lộn với nhau, mà ai cần cái gì ai muốn cái gì.



Nói thật thì, không ai thiếu gì cả!



Thế là...



Vưu Tâm Nguyệt đã quyết định điều mười mấy người giúp việc qua đó, để chuyên tháo gỡ quà, sau đó chia ra lễ phục, túi xách, giày dép, rồi lấy một biệt thự khác để chuyên làm phòng thay đồ, và mang tất cả những thứ đó chuyển vào bên trong.



Những món quà còn lại, ví dụ như ăn được dùng được, thì lấy ra ngoài, thích ăn thì ăn, không thích ăn thì mang đi cho người làm và công nhân xem như thưởng cho họ.



Cứ như thế bận rộn suốt mười mấy ngày liền, mới phân chia và bố trí hết đống quà kia.



Và rồi một căn biệt thự riêng trong dãy căn hộ Hạ gia, đã trở thành phòng thay đồ chuyên dụng của bốn người họ.




“Đừng vậy mà.” Vu Tiểu Uyển lập tức đỏ bừng hết cả mặt: “Ở đây có nhiều người!”



Mọi người trong nhà cùng nói: “Được rồi được rồi, chúng ta mau đi ra đi, để gia đình hai người chúng nó cùng nhau trò chuyện!”



Mặt của Vu Tiểu Uyển càng đỏ hơn nữa.



Không đợi Vu Tiểu Uyển giữ lại, tất cả mọi người trong nhà, trong chốc lát đã rời khỏi hết trơn.



Chỉ còn lại Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển hai người thôi.



Thẩm Duệ lại ôm Vu Tiểu Uyển và cười như một tên khờ, hoàn toàn không biết phải nói gì cho phải.



Vu Tiểu Uyển nhìn ông chồng ngốc của mình, chỉ có thể vuốt trán rồi nói: “Sao tôi lại có một ông chồng khờ khạo thế này?”



Thẩm Duệ cười hi hí, nói: “Vợ à, em lợi hại thật! Anh rất yêu em!”



Nghe lời nói ngọt ngào và chân thật của Thẩm Duệ, Vu Tiểu Uyển cuối cùng đã bật cười, đưa tay lên chỉ vào đầu Thẩm Duệ: “Anh đó...”



Thẩm Duệ ôm Vu Tiểu Uyển thật chặt: “Tiểu Uyển, anh cảm thấy giống như một giấc mơ vậy.”



“Em cũng thế.” Vu Tiểu Uyển vẻ mặt đầy cảm xúc: “Cứ cảm giác như trong mơ vậy. Giấc mơ này, quả thật rất đẹp!”



Thẩm Duệ nâng mặt Vu Tiểu Uyển, nhẹ nhàng trao một nụ hôn, nói một cách thành khẩn: “Tiểu Uyển, anh sẽ dùng cả đời mình để yêu thương em và con.”



“Dạ.” Vu Tiểu Uyển dịu dàng gật đầu.



Thẩm Hà sau khi rời khỏi phòng của Tiểu Uyển, đã đứng ở trong vườn, cười tủm tỉm nhìn vào mọi thứ trước mắt.



Cảm thấy thật có ý nghĩa.



Cuộc sống chính là thế, truyền từ đời này sang đời khác, có như vậy mới sống thật ý nghĩa và hạnh phúc.



Nghĩ đến bà cố, bà ngoại, mẹ mình và mình, sau đó là đời tiếp theo.



Cuộc đời đại khái chính là thế, mới cảm nhận được đắng cay ngọt bùi.