Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1518 :
Ngày đăng: 13:49 30/04/20
Sắc mặt Sùng Minh tối sầm từ đầu đến cuối, rồi hậm hực các kiểu.
Khiến những người khác trong nhà hàng sợ qua, lần lượt thanh toán tiền rời đi.
Cho dù họ không biết Sùng Minh là ai, không hiểu rõ con người của Sùng Minh.
Nhưng chỉ với khí thế và vẻ mặt tối sầm của Sùng Minh, đã đủ khiến mọi người muốn chuồn luôn rồi.
Còn chủ nhà hàng, ồ, giờ ông ta đang nấp ở sau cánh cửa run bần bật, hoàn toàn không dám có ý kiến Sùng Minh đại nhân đã đuổi hết khách của ông.
Đừng nói là chủ nhà hàng, cho dù là những người luôn đi theo Sùng Minh, cũng tránh thật xa như kẻ địch sắp đến, không dám lại gần.
Đã rất nhiều năm Sùng Minh tiên sinh không bộc lộ cảm xúc ra ngoài rồi.
Lần trước ông bộc lộ cảm xúc là chuyện của mười mấy năm trước.
Nhưng lần này, bởi vì có một cậu thanh niên không sợ chết dám theo đuổi đại tiểu thư, vì vậy sát khí của Sùng Minh tiên sinh lại một lần nữa bộc lộ ra ngoài.
Tại hiện trường có lẽ chỉ có ba người là không hề có cảm xúc gì với sát khí của Sùng Minh tiên sinh.
Một người là Thẩm Lục tiên sinh, đó là người yêu của Sùng Minh tiên sinh, tất nhiên là ông không sợ rồi.
Một người là Thẩm Mạch, đó là con gái của Sùng Minh tiên sinh, tất nhiên là cô không sợ rồi.
Người cuối cùng chính là người với vẻ mặt vẫn đang ngơ ngác, ngây ngô hồn nhiên, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngoài việc làm thí nghiệm ra phản ứng siêu chậm với bất cứ mọi việc, đó chính là Hoàng tử Byron.
Ừ, đúng vậy.
Dây thần kinh phản xạ của Hoàng tử Byron thật sự là siêu dài.
Người ta kể chuyện cười, đa số người sẽ cười chảy nước mắt ngay lập tức, nhưng anh thì ngay hôm sau mới phản ứng lại, một mình cười hà hà đau cả bụng.
Tình hình trước mặt đây, có lẽ cũng là như vậy.
“Cậu chính là Byron?” Sùng Minh không thể kìm nén nổi sát khí trong người nữa.
Byron chỉ cảm thấy sao nhiệt độ không khí lại đột nhiên giảm xuống mấy độ, a a a, lạnh quá, sau đó cậu trả lời mơ hồ: “vâng ạ.”
“Nghe nói cậu rất thích Thẩm Mạch nhà tôi?” Thẩm Lục đỡ lời, ông lo lắng Sùng Minh chỉ nói mấy câu thôi là không kím nén được tính khí đó.
Thẩm Mạch đang mải ăn, cô trả lời rất hời hợt: “vẫn tốt ạ, con với Byron luôn bận làm thí nghiệm! Giả thuyết kia, con cảm thấy vẫn có hy vọng đấy.”
Byron nghe Thẩm Mạch nói như vậy, cậu lập tức tiếp lời: “Tớ cũng cảm thấy có hy vọng đấy! Đúng rồi, Mạch, cậu có nghĩ qua, nếu đảo lộn lại thứ tự, có phải cũng được không?”
Sau đó hai người mặc kệ Thẩm Lục và Sùng Minh vẫn đang ở hiện trường, bắt đầu bàn luận rất nhiệt tình về vấn đề này.
Sau khi ăn cơm xong, hai đứa vừa thảo luận vừa đi về phòng thí nghiệm, Thẩm Lục và Sùng Minh quay đầu đi tìm bố đẻ của Byron.
Bố đẻ của Byron sau khi nghe Thẩm Lục và Sùng Minh nói ý định của mình, ông lập tức xúc động đến nỗi toàn thân run lên!
Trời ơi trời ơi!
Đứa con trai ngây ngô như khúc gỗ không biết cái gì ngoài làm thí nghiệm của ông, cuối cùng cũng khai hóa đầu óc rồi!
Lại còn tìm được một người vợ tốt như vậy!
Thiên thần đại nhân tại thượng! Nhất định tôi sẽ tụng kinh thần nhiều lần cho ngài!
Cảm ơn Thiên thần đại nhân!
Cảm ơn cha sứ!
Con trai của tôi cuối cùng cũng khai hóa rồi.
Sau đó bố của Byron vui mừng khôn xiết nhận người thông gia Thẩm Lục và Sùng Minh.
Sau đó, Thẩm Mạch và Byron cứ thế ngơ ngác trở thành người yêu của nhau.
Đúng, tức là cả thế giới này đều biết họ yêu nhau, chỉ có người đương sự họ là không biết gì cả.
Rồi sau đó thời gian lại trôi qua thêm hai năm, cuối cùng Byron cũng thật sự khai hóa, sau đó cậu phản ứng lại, tại sao cả thế giới đều nói họ yêu nhau, vì vậy Byron đã nghĩ đi nghĩ lại rất kỹ, ngoài Thẩm Mạch ra, những người con gái khác cậu đều cảm thấy rất phiền.
Sau đó Byron tát nước theo mưa cầu hôn Thẩm Mạch.
Nghe nói, lúc Thẩm Mạch được Byron cầu hôn, cô đờ người rất lâu rất lâu.
Sau đó Thẩm Mạch trở về ký túc xá nghĩ gần ba ngày, mới chính thức nhận lời của Byron. Vậy là, đôi tình nhân nhầm lẫn này, thôi đã sai thì cho sai luôn, lại một lần nữa tạo nên kỳ tích.