Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1526 :

Ngày đăng: 13:49 30/04/20


Mấy vị tiên tử xung quanh, liền thở phào.



Chỉ cần đế quân không thích công chúa Tây Bắc hải vực là được.



Viêm đế cũng là cười híp mắt nhìn đế quân, suy nghĩ một lúc, mới nói: “Cũng đúng, công chúa Lam Thúy Tây Bắc hải vực tuy rằng tốt, nhưng nói cho cùng có chút xa. Vẫn là mấy người chúng ta gần gũi hơn.”



Mấy người xung quanh đều gật đầu phụ họa.



Giọng của Viêm đế lại vang lên, mở miệng nói: “Ây, ta đây cũng chỉ là quan tâm dư thừa mà thôi. Chuyện trong nhà của ta còn lo chưa xong, lại bắt đầu lo chuyện của công chúa Lam Thúy Tây Bắc hải vực.”



Người bên cạnh tiếp lời: “Viêm đế, ngài đây là phiền muộn vì chuyện gì?”



Viêm đế cười híp mắt trả lời nói: “Ta đây không phải có một đứa cháu gái, đến nay cũng đến tuổi hôn phối, nhưng lại cứ mãi không gặp được người vừa ý. Lão hủ đây còn phải nhờ các tiên tử tiên quân, giúp đỡ xem xét người thích hượp.”



Trong lòng mọi người, liền sáng rõ như mặt kính vậy.



Khó trách Viêm đế không phải năm mới không phải ngày lễ tự nhiên tổ chức lễ thưởng hoa.



Thưởng hoa là giả, làm mai là thật.



Viêm đế đây là muốn nhờ mọi người giúp đỡ, đem cháu gái mình giới thiệu ra đây mà!



Người trong đám đông cũng không ít người bắt đầu động não suy nghĩ.



Địa vị của Viêm đế trên thiên giới không thấp, nếu như có thể cưới được cháu của Viêm đế, cũng xem như là bắt nối quan hệ với Viêm đế.



Sau này mọi người đều xem như là người một nhà, có vinh quang thì cùng vinh hiển có suy tàn thì cũng cùng chịu lây.



Đế quân nghe lời của Viêm đế, khóe môi không chút dấu vết mà nhướng lên, chứ không tiếp chuyện.



Với địa vị của ngài ấy, ngoài trừ thiên đế thiên hậu có tư cách làm mai cho ngài ấy ra, những người khác là không có tư cách này.



Cho dù là Viêm đế, cũng chỉ có thể thăm dò thử, chứ không thể trực tiếp nói với đế quân, ta đem cháu gái ta giới thiệu cho người!



Rượu qua tam tuần, đế quân có chút say, liền rời khỏi tiệc rượu, tùy ý đi dạo quanh nội phủ.
Đôi mắt đỏ của đế quân khẽ thu lại, buông tay ra, quay người rời khỏi, giọng nói nhàn nhạt không chút nóng giận nào, hình như vừa rồi chuyện gì cũng chưa xảy ra cả mà mở miệng nói: “Không sao. Ta chỉ tùy ý đi dạo. Đúng rồi, canh tỉnh rượu của nàng vẫn còn không? Đem một phần cho ta.”



Nói xong, đế quân ngồi ở chiếc bàn đá bên cạnh không đi.



Tiểu Thất do dự một lúc, hành lễ nói: “Vâng, đế quân.”



Nói xong, không màng trên người đầy bùn đất, Tiểu Thất quay người nhanh chóng rời khỏi.



Đế quân nhìn bóng người đi như chạy vậy, khóe môi tự chủ mà nhếch lên.



Tiểu Thất rất nhanh liền quay lại, trong tay xách theo một chiếc rổ, đặt một chén canh tỉnh rượu.



Đế quân nhìn chằm chàm Tiểu Thất, chứ không đưa tay đi lấy canh tỉnh rượu, lại nói một chuyện không chút liên quan gì đến chuyện giờ cả: “Sáng nay, thiên hậu làm mai cho ta. Đối phương là công chúa Lam Thúy Tây Bắc hải vực.”



Tiểu Thất ngờ vực nhìn đế quân, không hiểu sao đế quân đột nhiên nói chuyện này với cô ấy.



Đế quân tiếp tục nói: “Vừa rồi trên bàn tiệc phía trước, Viêm đế đột hiên lại nhắc đến ngài ấy có đứa cháu gái đang chờ gả.”



Tiểu Thất càng ngờ vực hơn.



Đế quân hôm nay là sao thế?



Sao lại nói cùng mình mấy chuyện lạ thế kia?



Mình nên đáp như thế nào thì thích hợp?



Khi mà Tiểu Thất cứ bối rối không ngừng, là nói câu chúc mừng đế quân? Hay nói câu đế quân cảm thấy cháu gái Viêm đế tốt không?



Đế quân không chờ Tiểu Thất bối rối xong, lại mở miệng nói: “Đáng tiếc, họ ta đều không thích cả.”



Sự bối rối của Tiểu Thất liền dừng lại.



Bỏ đi, vẫn là không nên nói, tiếp tục nghe. Quả nhiên, đế quân lại mở miệng: “Gần đây ta cứ mơ thấy một số mộng cảnh kỳ lạ, trong mộng cảnh thường có một số người kỳ lạ.”