Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 154 :

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


Ánh mắt của ông chủ chợt lóe lên: "Các ngài là đến tìm người sao?"



Hạ Nhật Ninh quay đầu nhìn về phía ông ấy: "Nếu có tin tức, cứ việc nói cho tôi biết, giá cả đảm bao cho ông hài lòng."



Ông chủ suy nghĩ một hồi, tiền này có mạng để kiếm, vậy cũng phải có mạng để tiêu mới được.



Đoàn người này, hiển nhiên không phải loại lương thiện.



Mang theo nhiều bảo vệ nhưu vậy, mấy người đàn ông này lại là cả người cao quý, hiển nhiên không phải phú tức là quý.



Trêu chọc loại người này, rõ ràng cho thấy là tìm đường chết.



Vì vậy ông chủ lập tức trả lời: "Khách quý quá khách khí rồi. Bọn họ đều ở trên thị trấn, nhưng mà, đều không ở khách sạn, mà là ở bên ngoài cắm trại. Phàm là đội ngũ có thực lực, đều ở bên ngoài cắm trại, chỉ có tản hộ với đội ngũ mới tổ thành nhóm mới ở khách sạn."



"Hướng của những đội ngũ nước ngoài kia là ở đâu?" Hạ Nhật Ninh tiếp tục truy vấn.



"Phía Tây." Ông chủ trả lời.



Hạ Nhật Ninh gật gật đầu, quay đầu hướng về phía tiểu Xuân gật đầu ra hiệu.



Tiểu Xuân ngay lập tức tiến lên một bước, từ trong túi móc ra một tờ chi phiếu, điền một con số đưa cho ông chủ.



Ông chủ nhìn xem con số ở trên, lập tức trong nháy mắt trợn tròn cả mắt.



Năm trăm nghìn!



Quả nhiên là người nhà giàu!



Hạ Nhật Ninh lấy được tin tức mình muốn, cũng không hề ở lại, mang theo đội ngũ lập tức rời đi.



Thẩm Thất nói với Phùng Mạn Luân: "Sư huynh, nghe nói anh tới đây có công việc khác. Tôi sẽ không làm trễ việc của anh. Tôi không ngờ là lại ở chỗ này gặp được bà ấy, mặc kệ bà ấy có phải là mẹ của tôi hay không, tôi cũng phải đi xem cho rốt cuộc."



Phùng Mạn Luân mỉm cười: "Được, vậy các người cẩn thận."



"Anh cũng thế." Thẩm Thất trịnh trọng mà nhẹ gật đầu: "Chú ý an toàn."



Hai bang người cứ như vậy mà tách ra.



Hạ Nhật Ninh cũng không đi quan tâm đến Phùng Mạn Luân tới nơi này muốn làm cái gì, mỗi người đều có bí mật của mình.



Hiện tại, hắn chỉ muốn giúp đỡ Thẩm Thất xác định thân phận của người phụ nữ kia thôi.



Trên thực tế, hắn cũng rất tò mò.



Người phụ nữ kia nếu quả thật chính là Thẩm Tử Dao, tại sao phải cùng đội trộm mộ của nước ngoài dây dưa với nhau?



Người phụ nữ từ sau khi ly hôn, trực tiếp biến mất, không còn xuất hiện qua nữa.



Sẽ là một người như thế nào?



Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh không có mang theo nhiều người, chỉ mang theo Thẩm Ngũ cùng tiểu Xuân, bốn người nhanh chóng đi về phíaTây.



Cái thị trấn này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ.




Từ nhỏ đến lớn, cô đều chưa từng nghe nói qua bên này của cha còn có người thân nào.



El cười khổ một tiếng: "Hèn chi con không biết. Tôi với cha của con, đã mười mấy năm không có liên lạc rồi."



Giải được bí mặt của el, quan hệ của mọi người gần như gần gũi hơn rất nhiều.



Tuy rằng Thẩm Thất chưa tìm được mẹ của mình, thế nhưng là tìm được cô, cũng là rất vui vẻ đấy.



Thẩm Thất gật gật đầu.



"Tôi với cha của con đều là người Hà Bắc Đường Sơn. Trong cơn động đất lớn năm đó, người trong nhà đều chết hết, chỉ có tôi với cha của con, cũng là anh trai của tôi, may mắn còn sống sót. Sau này, có một người Anh thu dưỡng tôi, anh trai bị người khác mang đi. Từ nay về sau, anh em chúng tôi liền không còn có bất kỳ tin tức gì." El cười khổ một tiếng: "Nhưng năm trước, tôi mới thăm do được đến nơi này, đã tìm được bia mộ của anh trai. Không ngờ tới từ biệt ở lúc còn bé, lại xa biệt nhau rồi."



Hốc mắt của Thẩm Thất đỏ ửng lên.



Cái đề tài này, thật sự là rất nặng nề a.



"Vậy cô lần này tới nơi đây là vì cái gì đây?" Hạ Nhật Ninh mở miệng hỏi.



"Tôi là nhà khảo cổ chuyên gia." El trả lời: "Tôi là cố vấn kỹ thuật của bọn họ."



Thì ra là thế!



Hạ Nhật Ninh âm thầm gật gật đầu.



Đây mới đúng chứ!



Mẹ vợ của mình xuất hiện ở nơi này, quá lạ rồi!



"Nơi đây không phải là các ngươi nên ở, cúng mộ xong thì đi về sớm đi." El mở miệng nói: "Nơi đây đã là sóng ngầm bắt đầu khởi động, gây chuyện không tốt là xảy ra chuyện đấy."



"Cô, vậy cô cùng theo con đi đi!" Thẩm Thất vội vàng nhìn bà ấy nói: "Cô đã có cháu gái rồi, cô có người nhà rồi a!"



El khẽ cười: "Tôi là không đi được đấy. Huống chi, khảo cổ vốn là công việc của tôi. Phần mộ là một trong những sự việc quan trọng cần giải quyết của tôi, tôi sẽ không rời khỏi đấy."



Đáy mắt của Thẩm Thất càng ngày thất vọng rồi.



"Cô, nghe nói nơi này chôn giấu toàn bộ gia sán của một đế vương, có thật là như vậy không?" Thẩm Ngũ nhịn không được tò mò mà hỏi.



El nhẹ cười: "Đây là nghe nói, không ai khảo chứng qua. Nhưng mà, tôi ngược lại là tra được một đồ vật càng thú vị thêm. Nghe nói, năm đó thứ được đế vương kia chôn ở chỗ này trước không phải là vàng bạc châu báu bình chậu, mà là một dụng cụ được gọi là Trục Nguyệt. Nguyên lý cấu tạo của dụng cụ này vẫn là khó hiểu, dựa vào sức sản xuất và trình độ quan hệ sản xuất, là không nên xuất hiện một máy móc nghịch thiên như vậy. Tôi nhất định phải làm rõ ràng chuyện này."



Thẩm Thất nhíu mày: "Thế nhưng là quá nguy hiểm rồi."



"Nguy hiểm lại có thể như thế nào? Tôi đã là người từng chết qua một lần." El mây trôi nước chảy mà trả lời: "Tôi cả đời chưa lập gia đình, theo đuổi chính là một cái làm liều. Nếu quả thật quan tâm đến sinh mạng, tôi sẽ cũng không làm cái nghề này rồi."



Thẩm Thất cắn môi nhìn nhìn bà ấy.



El còn nói thêm: "Được rồi, chuyện nên nói cũng đã nói xong rồi, các ngươi cần phải trở về rồi. Tuy rằng tôi là cô của con, thế nhưng, về sau vẫn là đừng gặp lại nữa."



"Tại sao?" Thẩm Thất nghẹn ngào hỏi.



Cô thật vất vả tìm được một người thân, tại sao không thể gặp lại nữa?