Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1621 :

Ngày đăng: 13:51 30/04/20


Tiếng sấm sét mưa bão bên ngoài vang vảng bên tai, cả người Dương Lâm đều chui hết vào chăn.



Thật ra không phải Dương Lâm sợ tiếng sấm sét, mà là khung cảnh nơi này thật sự quá đáng sợ.



Một căn nhà nhỏ như vậy, nhỡ bị sét đánh trúng thì phải làm sao đây.



Dương Lâm sợ quá liền dựa người vào Trình Thiên Cát theo phản xạ



Thật sự khi bên ngoài bắt đầu có tiếng sấm, là Trình Thiên Cát đã tỉnh giấc rồi.



Nhưng anh không dám dậy, nhưng anh vẫn giả vờ như đang ngủ.



Bây giờ thì hay rồi, Dương Lâm không hề giữ ý gì dựa sang bên anh, Trình Thiên Cát cảm giác như sau lưng anh có một đống lửa đang cháy.



Tạo nghiệp rồi!



Anh đang tuổi trẻ sung sức mà!



Một cô gái xinh đẹp trẻ chung như vậy dựa vào người anh...



Hự hự hự hự...



Vừa rồi đã nói gì nhỉ?



Anh đã hứa với Dương Lâm rồi mà, tuyệt đối không động vào người cô mà!



Vì vậy, anh kiên quyết không thể làm cầm thú được!



Dương Lâm càng lúc càng lại gần hơn, Trình Thiên Cát đành lẳng lặng tiến ra ngoài hơn.



Trình Thiên Cát đành mở lời nói: “Lâm Lâm, em định đẩy anh xuống dưới sao?”



Lúc này Dương Lâm mới hoàn hồn trở lại, cô thấy mình bất tri bất giác áp sát người vào Trình Thiên Cát, lập tức xấu hổ quá, xoẹt xoẹt một cái chuồn ngay ra: “Đúng, em xin lỗi nhé! Em không cố ý đâu! Em chỉ là...”



“Sao thế? Em sợ tiếng sấm sao?” Trình Thiên Cát đành giả bộ như không phát hiện vấn đề gì hỏi cô.



“Cũng không phải, em chỉ cảm thấy, căn nhà nhỏ này, sẽ không bị sét đánh trúng chứ?” Dương Lâm không dám chắc chắn nên hỏi: “Em hơi khó ngủ.”



“Vậy sao?” Trình Thiên Cát cũng điều chỉnh tư thế, rồi nói: “Nếu không ngủ được, vậy thì nói chuyện với nhau đi.”




Thật là đáng ngại quá.



Trình Thiên Cát lấy chăn che đi cơ thể mình, anh che đi phản ứng sinh lý của mình.



Chờ sau khi hoàn toàn bình thường trở lại, Trình Thiên Cát mới mặc quần áo vào, thu dọn qua căn phòng, sau đó quay người đi kiểm tra một chút nóc nhà và cửa sổ, sau khi xác nhận mọi thứ vẫn chắc chắn, anh mới ra sau nhà xem mấy cái thùng hôm qua đã cọ rửa sạch sẽ, thùng đã được đựng đầy nước mưa rồi.



Không khí trên đảo này thật sự rất trong rỏh.



Vì vậy, chất lượng nước mưa ở đây cũng rất tốt.



Trình Thiên Cát cất dọn lại hết tất cả các công cụ dự trữ nước ngọt, chuẩn bị lần sau tiếp tục sử dụng.



Rồi sau đó anh chuyển hết những chiếc thùng đã đựng đầy nước mưa vào trong nhà.



Những ngày tiếp theo, số nước ngọt này, sẽ duy trì cuộc sống trong những ngày tới của họ.



Trình Thiên Cát tính đi tính lại, số nước ngọt này đủ để cho họ sử dụng trong một tuần rồi.



Cũng gần đủ, một tuần sau Thẩm Thất sẽ đến đón họ về nhà.



Có nước ngọt rồi, có thực phẩm và muối rồi, về cơ bản, những ngày tiếp theo có thể thoải mái được rồi.



Trình Thiên Cát gần làm xong mọi việc, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Dương Lâm.



Trình Thiên Cát ngẩng đầu lên nhìn, trên khuôn mặt Dương Lâm vẫn hơi ngại ngùng, nhưng cô đã che giấu đi rất nhanh: “Em làm theo tiêu chuẩn của anh, hái được không ít quả dại, em đã ăn thử rồi, đều đã chín hết, có thể ăn được rồi.”



Trình Thiên Cát gật đầu, anh coi như đêm qua chưa hề xảy ra chuyện gì, rồi nói: “Anh đã chuyển hết nước ngọt vào trong rồi, anh vừa tìm được cái thùng, em có thể làm chậu tắm, tắm rửa lúc nào cũng rất tiện.”



Khuôn mặt Dương Lâm đỏ ửng: “Được rồi, vậy em đi nấu cơm đây.”



Hôm qua vẫn giữ lại ngọn lửa, vì vậy Dương Lâm chỉ cần nhóm lửa lên là xong.



Vì lần này kiếm được rất nhiều thực phẩm, nên bữa sáng hôm nay có rất nhiều chủng loại.



Hai người một người bận làm bữa sáng, một người bận dọn dẹp căn nhà tạm thời này.



Không ngờ lại có một cảm giác hài hòa đến kỳ lạ. Bất luận là Trình Thiên Cát hay là Dương Lâm, đều có cảm giác thật ra cuộc sống như vậy cũng không tồi.