Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1623 :
Ngày đăng: 13:51 30/04/20
Đối với Trình Thiên Cát mà nói, giữ mạng sinh tồn mới là quan trọng nhất.
Những người như vậy, thật sự không thể có thời gian đi yêu đương.
Vì vậy, lúc đó họ sẽ không thể nghĩ đến chuyện này.
Đó chính là kim tự tháp nhu cầu của con người.
Maslow đã đưa ra rất rõ kim tự tháp nhu cầu của con người, thứ ở tầng thấp nhất cũng là thứ cơ bản nhất đó chính là nhu cầu sinh học.
Tầng thứ hai là nhu cầu an toàn.
Tầng thứ ba là nhu cầu xã hội về tình yêu và bạn đời.
Tầng thứ tư là nhu cầu được quý trọng.
Tầng thứ năm là nhu cầu nhận thức.
Tầng thứ bảy là nhu cầu thẩm mỹ.
Tầng thứ tám là nhu cầu được thể hiện bản thân.
Lúc nhỏ Trình Thiên Cát trong giai đoạn nhu cầu thấp nhất đó là sinh học sinh tồn, sau khi lớn lên là trong giai đoạn tầng thứ hai nhu cầu an toàn.
Cho nên một con người như vậy, sao lại cần đến tình yêu chứ?
Anh ta không dám có nhu cầu!
Tình yêu sẽ chôn vùi mạng sống của anh.
Vì vậy, anh ta mới không coi trọng tình yêu, từ chối tình yêu.
Nhưng sau khi anh ta rời khỏi tổ chức, mới bắt đâu dám mơ tưởng đến nhu cầu ở tầng thứ ba, đó chính là bạn đời và tình yêu.
Nhưng, anh ta quá xa lạ với tình yêu, đến nỗi anh không biết yêu như thế nào.
Câu nói cuối cùng của anh là đang nói đùa.
Anh đã thành công gây cười cho Dương Lâm: “ừ, em biết rồi.”
Tiếp theo sau đó hai người đều rơi vào vòng suy tư.
Rất lâu rất lâu sau, cuối cùng Dương Lâm cũng phá vỡ sự im lặng này: “Anh thật sự có khả năng rời khỏi mà, tại sao anh lại không đi chứ? Với khả năng của anh, nơi này không nhốt được anh đâu, đúng không?”
Trình Thiên Cát không phủ nhận, anh trả lời: “Bởi vì, anh cũng muốn nghỉ ngơi một chút, anh cũng muốn biết xem, anh có thể thích nghi với cuộc sống yên tĩnh bình yên này không. Dù sao trải qua quá nhiều ngày tháng đao kiếm rồi, sẽ rất khó có thể yên tĩnh trở lại. Nhưng mà, rất may, có em bên cạnh, tự nhiên anh cảm thấy cuộc sống như vậy, thật sự cũng không tồi đâu.”
Trái tim của Dương Lâm, lại một lần nữa đập nhanh hơn.
Thật sự là muốn chết thôi!
Tên Trình Thiên Cát này rốt cuộc có biết được, khi anh nói ra những lời nói này, người khác thật sự không có khả năng chống cự nổi không?
Đột nhiên Trình Thiên Cát từ từ quay đầu lại, anh cứ thế nhìn Dương Lâm đang nằm bên cạnh, rồi từ từ đưa tay lên sờ vào má cô: “Dương Lâm...”
Giọng nói của Trình Thiên Cát rất trầm rất trầm, hay đến nỗi người khác không thể nào từ chối nổi.
Mắt Dương Lâm đột nhiên mở thật to, cô cứ thế nằm im không động đậy nhìn thẳng Trình Thiên Cát: “Hả?”
Giọng nói của Dương Lâm hơi run.
“Em thích anh, đúng không?” Trình Thiên Cát mở lời hỏi.
Dương Lâm đờ người lại.
Cô hoàn toàn không thể ngờ được Trình Thiên Cát lại hỏi thẳng như vậy, nhưng cô không muốn lùi bước, không muốn trốn tránh, vì vậy cô đã gật đầu thật mạnh.
“Vẫn còn thích anh như trước đây không?” Trình Thiên Cát cười nhẹ lên: “Cho dù biết được quá khứ của anh, em vẫn thích anh như thế sao?”
“Vẫn thích.” Dương Lâm trả lời rất chắc chắn, ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt của Trình Thiên Cát, cô nói hết những tâm sự trong lòng mình, cô không hề né tránh, thông qua ánh mắt truyền cho Trình Thiên Cát: “Cho dù anh là sát thủ cho dù biết anh có một quá khứ tồi tệ, thế thì sao chứ? Những chuyện đó, không phải điều anh muốn làm. Bây giờ, anh đã thoát khỏi nơi đó rồi, anh tự do rồi. Vì vậy, em thích con người của anh bây giờ, thích con người tự do của anh. Anh Thiên Cát, em sẽ không làm anh thất vọng đâu, em sẽ không gây áp lực cho anh đâu. Cũng giống như anh đã từng nói, con gái thông minh, chắc chắn sẽ sống vất vả hơn con gái ngu dốt. Nhưng mà, em thích.”