Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1656 :

Ngày đăng: 13:51 30/04/20


“Ừ, là tiền thanh toán trước đó.” Phạm Đinh Đinh ngáp một cái rồi nói: “Ngủ một đêm cho cô 500, ở đây là tiền phòng và tiền ăn uống của 10 ngày đó.”



Đôi mắt Võ Vạn Kỳ bỗng nhiên sáng ra: “Thật hả?”



Phạm Đinh Đinh kéo mền Võ Vạn Kỳ qua bên phía mình, cứ thế mà đắp từ trên xuống mà ngủ.



Võ Vạn Kỳ ngồi ở bên cạnh mà cực kỳ hưng phấn.



Chỉ cần thu nhận Phạm Đinh Đinh một lần thì sẽ có 500 vào tài khoản?



Vậy nếu thu nhận 1 tháng thì sao?



Là 15 ngàn đó!



Là số tiền lớn đó!



Anh ta mới ăn được bao nhiêu vậy?



Chỉ một chút đồ ăn vậy thôi mà đã no rồi sao!



Lời rồi lời rồi lời rồi!



Võ Vạn Kỳ đắm chìm trong sự vui mừng vì sự giàu có đột ngột của mình, nên cô ta đã hoàn toàn quên đi mình bị Phạm Đinh Đinh cưỡng chế thêm vào danh sách bạn bè và đặt tên anh ta là Ngưu lang rồi.



Chỉ cần có cơ hội kiếm được tiền, thì cô ta đều không bỏ qua!



Sau đó, Võ Vạn Kỳ cảm thấy Phạm Đinh Đinh cũng không khó ưa lắm, cũng không đáng ghét lắm và cũng không đáng sợ lắm, trái lại còn cảm thấy anh ta rất tốt, nhìn rất dễ thương!



Võ Vạn Kỳ hớn hở mà leo lên giường, và kéo mền từ trên người Phạm Đinh Đinh qua một nửa, sau đó vui vẻ mà nằm xuống ngủ.



Một đêm đến trời sáng.



Hai người lại không xảy ra chuyện gì cả!



Buổi sáng mơ mơ hồ hồ mà tỉnh dậy, thói quen của Võ Vạn Kỳ là tưởng rằng trên giường chỉ có một mình cô ấy, nên khi vừa trở mình, thì cô ấy đã ôm trọn lấy Phạm Đinh Đinh, chân và cánh tay đều đè lên hết Phạm Đinh Đinh.



Phạm Đinh Đinh liền tỉnh dậy trong giây phút Võ Vạn Kỳ sát lại gần.
Đến trưa, các gia dụng lần lượt được đưa đến đây, trong lúc Võ Vạn Kỳ đang đấu tranh và kháng cự, thì Phạm Đinh Đinh đã đem những gia dụng cũ kia đều vứt bỏ đi hết, sau đó khiêng những gia dụng mới vào.



Cứ thế mà thu dọn, căn phòng rối tung trước kia, trong phút chốc đã gọn gàng sạch sẽ đi rất nhiều.



Những quần áo trước kia không có chỗ để, giờ đây cũng đã có chỗ để thu xếp gọn gàng rồi.



Sau đó trải lên tấm thảm của Mạc Tiểu Đào tặng, cảm giác cả căn phòng như được nâng cấp vậy.



Thu dọn xong tất cả mọi thứ, Phạm Đinh Đinh mới vừa lòng thoả dạ và chuẩn bị rời khỏi.



Trước khi đi, Phạm Đinh Đinh nói với Võ Vạn Kỳ: “Đây là một hợp đồng dài hạn đó!



Em đã sử dụng những gia dụng này của anh, thì không được tuỳ ý đuổi anh đâu đó! Nếu không đây sẽ gọi là huỷ hợp đồng đó, biết không?”



Võ Vạn Kỳ dùng sức gật đầu.



Phạm Đinh Đinh mới cảm thấy vừa lòng thoả dạ mà đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu của Võ Vạn Kỳ, đến khi làm cho tóc của Võ Vạn Kỳ trở thành một bà điên vậy anh ta mới vui vẻ rời khỏi.



Nhìn theo bóng lưng của Phạm Đinh Đinh rời khỏi, Võ Vạn Kỳ lại thở một hơi dài, sau đó lẩm bẩm một mình nói: “Mình đã tạo ra cái nghiệt gì vậy trời, lại còn với anh ta vướng víu không rõ ràng, may là bây giờ ba mẹ đã không còn quản mình nữa, cũng không ai quan tâm đến mình bây giờ đang giao du với bạn bè gì, và cũng không ai biết được mình đang làm gì cả. Nếu không thì, thật sự không biết ăn nói thế nào với người trong nhà nữa!”



Nói xong, Võ Vạn Kỳ nhún nhún bờ vai, làm ra vẻ không quan trọng, và trở về phòng của mình.



Võ Vạn Kỳ vốn định ngủ một giấc thật đã.



Nhưng khi nằm trên chiếc giường lớn mới toanh ấy, thì lại lăn qua lăn lại vẫn không tài nào ngủ được.



Trong đầu cô ấy giờ đây, chỉ toàn là hình ảnh của Phạm Đinh Đinh.



Cô ấy cảm thấy mình chắc chắn đã bị điên rồi.



Không ngờ cô ấy lại nhớ đến Ngưu lang này!



A, cô ấy quả nhiên đã bị điên rồi!



Võ Vạn Kỳ liền bật dậy, và sau đó nhắn tin cho Mạc Tiểu Đào: “Tiểu Đào, trong đầu luôn nghĩ đến một người, đây là tình huống gì vậy?”