Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 167 :
Ngày đăng: 13:30 30/04/20
Thẩm Thất không biết Hạ Nhật Ninh đến đây để làm gì.
Nhưng cô vẫn không hỏi hắn.
Thế nhưng, trong lòng cô vẫn rất vui.
Hạ Nhật Ninh chịu bỏ mặc Thôi Nguyệt Lam, chạy tới đây với cô, chứng minh anh ấy vẫn rất quan tâm đến cô.
Nhưng mà, Thẩm Thất vẫn không nhịn được, bèn hỏi Hạ Nhật Ninh: “Sao Thôi tiểu thư không đi theo anh đến đây?”
Hạ Nhật Ninh khẽ cười, một nụ cười đầy ẩn ý: “Cô ấy rất hợp với bà nội, bà nội nói bà đã lớn tuổi rồi, gần đây lại nghỉ ngơi không tốt, bà cần phải chép một ít kinh phật để thêu đốt, nên Lam Lam đã chủ động đi chép giùm bà.”
Chép kinh phật...
Thẩm Thất cứng đơ người lại.
Cảnh này, sao lại quen thuộc như vậy?
A, đúng rồi!
Cảnh thường gặp trong phim cung đình đây mà!
Nương nương nào đó cảm thấy chướng mắt với một phi tử, thì sẽ kêu họ đi chép kinh phật!
Không ngờ còn được ứng dụng đến thời nay nữa!
Nhưng mà, Thôi Nguyệt Lam cũng rất kiên trì, ở đó chép những kinh văn mà ngay đến cô ấy cũng không hiểu là gì ư?
Phải biết rằng, hàm ý trong kinh phật vô cùng sâu xa!
Nếu không thì, tại sao các cao tăng lại phải đi giảng giải đạo lý trong kinh phật khắp nơi chứ?
Nhưng mà, từ việc này có thể thấy được, Hạ lão phu nhân thật sự đang giúp cô.
Trong lòng của Thẩm Thất cảm thấy ấm áp vô cùng.
Mặc dù trong lần đầu tiên gặp lão phu nhân, cô căng thẳng như một con chim cút vậy.
Nhưng không ngờ lão phu nhân lại nghĩ cho cô đến vậy.
Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Thẩm Thất, trái tim của Hạ Nhật Ninh cũng mềm lòng theo.
Hạ Nhật Ninh giơ tay ra nắm lấy tay của Thẩm Thất, vô cùng nghiêm túc nói: “Tiểu Thất, em trong lòng anh, không ai có thể so bì được.”
Thẩm Thất không nói gì cả.
Chỉ là không ai có thể so bì được thôi ư?
Nhưng lại không phải là “quan trọng nhất”, có đúng không?
Làm người không thể tham lam như vậy được.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai đoàn làm phim mới bắt đầu chạy tiến độ.
Lúc đầu, kinh phí đầu tư trong đoàn này chỉ có mấy chục triệu, làm gì cũng phải cân nhắc rõ ràng.
Nhưng ông bà chủ của chúng ta không hề như vậy
Hãy tiến lên nào, các ông bà chủ!
Biên kịch vừa nhìn thấy tạo hình của năm người đó, hứng khởi gõ bàn phím không ngừng: “Tôi phải tăng thêm cảnh quay cho mọi người, tăng thêm nhiều hơn nữa!”
Thẩm Thất hất tay áo, nhìn thấy thợ chụp ảnh không ngừng chụp hình cho cô, nhịn không được bèn hỏi đạo diễn: “Như vậy có được không? Chúng tôi chỉ là diễn viên khách mời thôi mà, chỉ cần mấy cảnh quay là được rồi, không cần phải chụp hình tuyên truyền cho chúng tôi đâu!”
“Phải chụp phải chụp chứ! Nhất định phải chụp! Hạ tổng, phiền ngài qua đó đứng chung với Thẩm Thất, để chúng tôi chụp ảnh tạo hình cho hai người?” Đạo diễn kích động đến nỗi không cách nào nói dứt khoát được!
Trời ơi, đột nhiên ông lại rất muốn quay một bộ phim, mời các ông bà chủ của mình đóng vai chính!
Hạ Nhật Ninh trước giờ chưa từng nghe lời như vậy bao giờ cả, hắn rất vui vẻ đứng kế bên Thẩm Thất.
Thẩm Thất đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ!
Đột nhiên cô lại nhớ ra, suốt đời này, hình như cô vẫn chưa từng chụp hình nghiêm túc với Hạ Nhật Ninh.
Đừng nói là hình cưới, ngay đến hình chụp chung chính thức cũng không có.
Hạ Nhật Ninh dường như cũng nhớ ra chuyện này, hắn vừa làm theo lời của thợ chụp hình, ôm lấy vòng eo của Thẩm Thất từ phía sau, vừa thủ thỉ bên tai của Thẩm Thất: “Tiểu Thất, có phải em đang cảm thấy chúng ta đang chụp hình cưới hay không?”
Đôi tai của Thẩm Thất chợt ửng đỏ lên.
Tạo hình của cô vốn dĩ phải rất quyến rũ, nhưng chợt đỏ mặt lên như vậy, liền tạo nên một không khí khác lạ hơn bình thường.
Thợ nhiếp ảnh quả thật yêu trạng thái đó của Thẩm Thất đến chết đi được, cứ không ngừng ấn nút chụp ảnh.
“Đừng giỡn nữa.” Thẩm Thất chỉ có thể trả lời như vậy thôi.
Nhưng thợ nhiếp ảnh chợt kêu lên: “Hạ tổng, ngài ôm cô ấy một lát có được không?”
Đương nhiên được rồi!
Nhất định phải được!
Hạ Nhật Ninh lập tức bế Thẩm Thất lên, máy tạo gió mà trợ lý đang cầm cứ thổi về hướng của hai người.
Trong phút chốc, hai bộ trang phục màu trắng và đỏ cứ quấn vào nhau, bay phấp phới trên không.
Dù cho chỉ là chụp ảnh, nhưng hai người lại nảy sinh ra một ảo giác như đang bay trên trời vậy.
Thợ nhiếp ảnh cứ điên cuồng chụp hình không ngừng nghĩ, nhưng cũng không quên khóc vì cảm động: “Đây là bộ ảnh tạo hình đẹp nhất mà tôi đã từng chụp! Tôi phải giành giải thường, tôi phải trở thành nhiếp ảnh gia hàng đầu trên thế giới!”
Nhiếp ảnh gia vô cùng hào hứng, nêu ra thêm một yêu cầu: “Hai người có thể thân mật hơn chút không?”
Vừa dứt lời, Hạ Nhật Ninh chợt cúi đầu xuống, khẽ hôn lên quả lắc giữa trán của Thẩm Thất.
Thẩm Thất chợt kinh ngạc mở to mắt ra nhìn Hạ Nhật Ninh.
Biểu cảm và góc độ của họ, quả thật rất hoàn hảo!
Nhiếp ảnh gia không hề bỏ qua cảnh tượng này chút nào, anh ta nhanh chóng bấm máy điên cuồng để ghi nhớ lại khoảng khắc này!
Còn những người đứng xem xung quanh cứ cảm thấy lạnh lẽo đau thương vô cùng!