Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 178 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Lưu Nghĩa đi tới bên cạnh Thôi Nguyệt Lam, cô hơi cúi đầu xuống để ngửi: “Cô dùng nước hoa gì thế?”



“Guerlain.” Thôi Nguyệt Lam trả lời: “Sao nào? Anh cũng thích loại nước hoa này à?”



“Hì...” Lưu Nghĩa cười trông rất đẹp trai, hạ giọng bên tai Thôi Nguyệt Lam: “Nếu như tôi nói, tôi thích Chanel hơn thì cô sẽ đổi sang dùng Chanel vì tôi chứ?”



Nói xong câu đó, Lưu Nghĩa hơi nghiêng mặt, nhẹ nhàng cười, hơi thở phả thẳng vào mặt Thôi Nguyệt Lam.



Nói xong thì Lưu Nghĩa liền đứng đậy rồi rời đi, động tác liền một mạch, nước chảy mây trôi, chứ không hề kéo dài.



“Tạm biệt.” Lưu Nghĩa xoay người rời đi. Cô vừa đi vừa phất tay, đẹp trai, phóng khoáng đến mức khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.



Thôi Nguyệt Lam nhìn bóng lưng của Lưu Nghĩa, không nhịn được mà dậm chân một cái.



Tên đàn ông đáng ghét!



Hắn ta lại thích nước hoa Chanel ư?



Nhưng mà vậy thì sao chứ?



Cô ta không có nước hoa Chanel!



Lưu Nghĩa, tôi sẽ không để anh thoát khỏi lòng bàn tay rồi đâu!



Thẩm Thất vừa gọi đồ uống thì người bán hàng liền đưa tới một ly sữa tươi.



“À, thật ngại quá, tôi không gọi sữa tươi.” Thẩm Thất nói với người bán hàng: “Có phải anh đưa nhầm bàn rồi không?”



“Không nhầm đâu Thẩm tiểu thư, đây là sữa dành riêng cho cô.” Người bán hàng cung kính nói với Thẩm Thất.



Sữa dành riêng ư?



Đây là chuyện quái gì thế?



Thẩm Thất bưng cốc sữa lên uống một ngụm, trong nháy mắt cô giật nảy cả người.



Đây là sữa mà... Hạ gia chuyên cung cấp.



Nhưng tại sao ở đây lại có thể có sữa mà Hạ gia chuyên cung cấp chứ?



Phải biết rằng là sữa tươi được Hạ gia lấy từ những khu vực không hề có một chút ô nhiễm nào, bọn họ tự nuôi bò sữa, sữa tươi được lấy ra đều được vận chuyển bằng máy bay về nước.



Vị của loại sữa bò này không một mặt hàng sữa nào có thể giả mạo được



Chẳng lẽ là Hạ Nhật Ninh mang sữa tới đây ư?



Không, sẽ không đâu.



Hắn đã lựa chọn Thôi Nguyệt Lam rồi, sao hắn lại làm một chuyện vô nghĩa như thế này được chứ?
Chỉ thấy Khương Tiểu Khương đưa cho Thôi Nguyệt Lam nào là túi xách, nào là quạt gió, dáng vẻ rất ân cần, so với người hầu chẳng khác là bao.



Thẩm Thất nhịn không được mà bật cười nói: “Mỗi người có một cách sống. Có thể, trong mắt cô ta, toàn bộ những thứ này mới đáng giá.”



“Quả nhiên giữa con người với nhau có một khoảng cách.” Lưu Nghĩa cảm khái nói: “Không phải người cùng một thế giới mà lại miễn cưỡng nhét chung một chỗ, thực sự là chẳng có ý nghĩa gì.”



Những lời này của Lưu Nghĩa vốn là để nói Khương Tiểu Khương, người nói vô tâm người nghe hữu ý, Thẩm Thất lại nghĩ đến cô và Hạ Nhật Ninh.



Cô với hắn, hình như cũng không phải là người cùng một thế giới?



Bởi vì trùng hợp nên mới đến với nhau, nhưng mà dù sao thì hoàn cảnh cũng không giống nhau, miễn cưỡng nhét chung một chỗ thì mọi người sẽ đều rất đau khổ?



“Tiểu Thất, sao tự nhiên lại đờ ra thế?” Lưu Nghĩa lấy quỳ chỏ huých vào bả vai Thẩm Thất.



“À? Không có gì! Chỉ là đột nhiên hơi xúc động thôi. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Thẩm Thất bê đĩa cũng Lưu Nghĩa tìm một góc yên tĩnh để ăn cơm.



Còn ở trong biệt thự thì Hạ Nhật Ninh đang xem bài thi hôm nay Thẩm Thất.



Văn Nhất Phi đoạt lấy bài thi, hắn ta tấm tắc khen: “Không tồi, Tiểu Thất quả nhiên rất có thiên phú.”



Hạ Nhật Ninh cướp về, hắn không vui mà nói: “Tôi còn chưa xem mà.”



Văn Nhất Phi xích tới: “Nhật Ninh, không phải hôm nay cậu đi xin lỗi à? Cậu xin lỗi thế nào?”



“Tặng hoa.” Hạ Nhật Ninh không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Không phải cậu nói là khi phụ nữ tức giận thì nên tặng hoa và quà sao? Quà thì chắc chắn cô ấy sẽ không nhận cho nên tôi tặng hoa.”



Văn Nhất Phi xoa cằm.



Ừm, tặng hoa cũng được.



Nhưng mà, hắn rất nghi ngờ, hoa của Hạ Nhật Ninh thực sự tặng đúng cách hay chưa?



Phải biết răng tặng hoa cũng cần nhiều kiến thức.



Văn Nhất Phi vừa định mở miệng hỏi thì điện thoại đột nhiên kêu lên.



Hạ Nhật Ninh liếc điện thoại một cái rồi bắt máy: “Alo, bà nội à.”



Văn Nhất Phi liền làm động tác kéo khóa miệng lại, bưng tách cà phê nhanh chóng chuồn mất.



Hạ Nhật Ninh bật cười, sau đó hắn mới tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Dạ, Tiểu Thất đã vượt qua bài thi rồi ạ.”



Hạ lão phu nhân nói qua điện thoại: “Bà biết là cháu đã nhúng ta vào lần thi tuyển này. Bà đã hỏi qua những người có liên quan rồi, nếu như có người dám ngáng chân Tiểu Thất thì đừng có trách bà lão này trở mặt.”



Hạ Nhật Ninh ngừng một chút rồi nói: “Bà nội à, bà yên tâm đi, bọn họ không dám đâu. Hơn nữa, trận chung kết cuối cùng, Hạ gia của chúng ta cũng là một trong các giám khảo mà.”



“Thế Thôi Nguyệt Lam kia đâu?” Hạ lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Có phải cháu vẫn còn phải che chở cho nó không?”