Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 184 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Đẹp trai xuất sắc quá!



Thẩm Thất nhịn không được đứng lên vì Lưu Nghĩa hoan hô cổ vũ.



Lưu Nghĩa nghe thấy tiếng hoan hô của Thẩm Thất, quay đầu lại hướng về phía Thẩm Thất quăng đến hôn gió.



Cả đầu cả người đầy mồ hôi, làm cho cô càng thêm vô cùng đẹp trai tươi sáng.



Lưu Nghĩa ở trên sân chói mắt đến cỡ nào, một Đế Vương nào đó đang tỏa ra khí hắc ám thì buồn bực đến cỡ nào.



Văn Nhất Phi tội nghiệp nhìn Phạm Thành Phạm Ly: "Chúng ta cùng anh ấy gần như vậy, chúng ta sẽ không bị hắc ám của anh ấy xâm nhập sao?"



Phạm Thành Phạm Ly đồng thời mở tay ra nói: "Chúng ta từ nhỏ đến lớn có ít gì mà bị xâm nhập? Chúng ta là chàng trai đẹp long lanh ưu thương, bị cưỡng bức bẻ thành trai kiên cường rồi."



"Phụt." Văn Nhất Phi nhịn không được, ha ha ha ha phá lên cười.



"Hắc ám xâm nhập? Long lanh ưu thương?" Hạ Nhật Ninh lạnh lùng quét qua: "Công việc khai thác mỏ ở Tây Bắc tôi không quản nữa!"



"Đừng đừng đừng nha!" Văn Nhất Phi nhanh chóng nhảy qua: "Anh là CEO! Anh không quản thì ai quản a! Tôi cũng không rảnh rỗi! Tôi còn muốn tiếp tục tán gái, Phạm Thành Phạm Ly còn phải tiếp tục giám sát nghệ nhân dưới danh nghĩa của nhà mình quay phim đấy."



Phạm Thành Phạm Ly cũng nhanh chóng vẫy tay: "Thật ra chúng ta cảm thấy long lanh ưu thương đúng là không xứng với chúng ta, chúng ta vốn chính là đàn ông, cường tráng chút cũng là nên đấy! Anh Ninh, chúng ta sai rồi còn không được sao?"



Hạ Nhật Ninh tức giận lườm ba thằng bạn xấu một cái, tiếp tục đem ánh mắt đặt ở trên người Thẩm Thất đang ở chỗ ngồi dành cho khán giả.



Thẩm Thất hoàn toàn không có đi chú ý Hạ Nhật Ninh, cô chỉ lo vì Lưu Nghĩa cổ vũ cổ động thôi.



Chờ Lưu Nghĩa đánh xong trận đấu, sau khi Thẩm Thất đưa khăn mặt và nước uống ở trong tay đưa cho Lưu Nghĩa, Lưu Nghĩa nói cho cô biết là trên áo của cô dính chút bẩn, Thẩm Thất lúc này mới vội đi tới nhà vệ sinh.



Thẩm Thất móc ra khăn ướt, rất nghiêm túc lau đi vết bẩn ở trên áo.



Đang định rửa tay, trên đầu đột nhiên hiện lên một đoàn mây đen.



Thẩm Thất theo bản năng ngẩng đầu, lại một lần đâm vào con mắt phượng hơi mang theo chút âm trầm của Hạ Nhật Ninh.



Biểu cảm của Thẩm Thất cứng đờ.



Thật không ngờ tới, lại gặp hắn ở trong nhà vệ sinh.



Lúc mình đến đây nên xác định một cái hắn có ở đấy không...



"Thực xin lỗi, xin nhường ra một cái." Thẩm Thất quay người thì định rời đi.



Thế nhưng là cô bước sang trái một bước, Hạ Nhật Ninh liền hướng phía bên trái chặn lại.



Thẩm Thất hướng phải đạp mạnh bước, Hạ Nhật Ninh liền hướng phải lại chặn nữa.



Thẩm Thất lập tức chán nản rồi.



Hắn rốt cuộc là có mấy ý gì?



Chạy đến trước mặt mình cùng Thôi Nguyệt Lam thể hiện tình cảm còn chưa đủ, còn muốn ở trong nhà vệ sinh làm khó mình sao?



Quả nhiên, nhà vệ sinh là nơi có tỉ lệ xảy ra phiền toái cao a.



"Em..." Những lí do thoái thác của Hạ Nhật Ninh được luyện tập vô số lần ở trong đầu óc, khi nhìn thấy ánh mắt xa cách của Thẩm Thất, lại một chữ đều cũng không nói ra được.




Hạ Nhật Ninh lưu luyến đưa tay nhéo đôi má mềm mại của Thẩm Thất, cảm giác của con bé tốt như vậy, luôn bị người ta ngấp nghé, đây là nên làm thế nào cho phải a.



"Anh chờ đội ngũ của các cô thắng lợi, cùng anh chiến một trận. Tiểu Thất, đừng để cho anh thất vọng." Hạ Nhật Ninh cúi đầu hôn một cái vào trán của Thẩm Thất, quay người rất nhanh liền rời khỏi.



Thẩm Thất ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, một hồi lâu vẫn chưa có lấy lại tinh thần.



Đây được gọi là cái đéo gì vậy hả?



Đưa tay chạm vào môi, trời, đã sưng thành như vậy rồi, một lát còn làm sao gặp người?



Thẩm Thất quay người lại, nhìn thấy mình trong gương của nhà vệ sinh, ánh mắt liễm diễm, hai gò má hồng hào, cặp môi đỏ mọng hơi sưng, rõ ràng là một bộ dạng đã bị tình yêu ẩm ướt rồi.



Thẩm Thất đưa tay che mặt.



Một bộ dạng như vậy, làm sao dám đi ra ngoài?



Một giây sau, giọng nói của Lưu Nghĩa từ bên ngoài vang lên: "Tiểu Thất? Cậu sao đi lâu như vậy? Có phải thân thể không khỏe không?"



Thẩm Thất nghe được tiếng của Lưu Nghĩa, theo bản năng vọt tới bồn rửa tay, vặn mở vòi nước rào rào rửa mặt, đem sự hồng hào ở trên khuôn mặt vỗ xuống.



Lưu Nghĩa vừa vào cửa, liền nhìn thấy Thẩm Thất đang hốt hoảng mà rửa mặt.



"Tiểu Thất? Cậu không sao chứ?" Lưu nghĩa bước nhanh đến phía trước, đưa tay vỗ vào bờ vai của Thẩm Thất.



"Tớ không sao." Giọng nói của Thẩm Thất hơi khàn khàn mà trả lời.



Bởi vì bị hôn hơi lâu, cuống họng cũng có chút khô khốc rồi.



Nhưng mà Lưu Nghĩa lại cho rằng tiểu Thất là trốn ở trong nhà vệ sinh khóc thật lâu!



Nói cách khác, cổ họng của cô ấy sao lại khô khan như vậy?



Cô ấy sao lại hoảng hốt rửa mặt như vậy!



Cô ấy nhất định là không muốn cho mình biết cô ấy đã khóc rồi, cho nên mới phải rửa mặt đấy!



Cô ấy nhất định là thấy được chồng cùng Thôi Nguyệt Lam thể hiện ân ái, lại sợ ảnh hưởng trận đấu của mình, luôn chịu đựng đến khi mình đánh xong bóng rổ mới chạy đến nhà vệ sinh khóc đấy!



Thật sự là quá đáng thương!



Không được, một lát mình nhất định phải tìm cơ hội cùng mấy người kia đánh một trận, ở trên trận bóng rổ hung hãn hành hạ hành hạ bọn họ, cho tiểu Thất hả giận trả thù!



Thẩm Thất bối rối vẫy khô vết nước ở trên mặt trên tay mình, ngước mắt hơi áy náy nhìn thoáng qua Lưu Nghĩa: "Thật có lỗi, để cho cậu chờ lâu."



Nhìn thấy bờ môi hơi sưng của Thẩm Thất, Lưu Nghĩa càng thêm kiên định sự phỏng đoán của mình hơn rồi.



Xem, tiểu Thất khóc đến bờ môi cũng sưng lên rồi!



Thật quá đáng ghét rồi!



Một lát tuyệt đối không thể bỏ qua bọn họ!



Người đàn ông khiến cô gái chảy nước mắt, thì phải chịu được sự trừng phạt!