Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 186 :
Ngày đăng: 13:31 30/04/20
Chỉ có người từng trải qua sự trui luyện của máu tươi, trên người mới có tính điên cuồng và khứu giác của dã thú.
Vì vậy, câu nói kia vẫn là đừng có nói...
Chị hôm nay chịu nhận mình bất lực!
Hạ Nhật Ninh ở trước mặt người không liên quan, lời nói tuyệt đối ít đến tội nghiệp.
Có thể không nói lời nào thì tuyệt đối sẽ không mở miệng nói chuyện!
Trọng tài lên sân khấu, mở trận!
Hai đội ngũ trong nháy mắt liền va chạm vào nhau.
Hạ Nhật Ninh có chiều cao 188 cen-ti-mét, tuyệt đối có ưu thế về chiều cao.
Cộng thêm thể lực của hắn, tính nhẫn nại cùng với tốc độ phản ứng kinh người của thân thể, cả sân thi đấu ngoại trừ Lưu Nghĩa có thể hơi chút ngăn trở được hắn ra, quả thực là cuồng phong quá cảnh, không người có thể địch a!
Lưu Nghĩa lập tức liền ý thức được, sự thua kém giữa mình và Hạ Nhật Ninh!
Người đàn ông này, mạnh đến đáng sợ!
Hắn cho dù là đã thu lại khí thế, tố chất thân thể của hắn tuyệt đối có thể nháy mắt giết hết tất cả người đàn ông ở hiện trường!
Người đàn ông của tiểu Thất, làm sao lại mạnh đến đáng sợ như vậy!
Đáng tiếc, trong lúc thi đấu không có cách nào lên mạng, cũng không có cách nào hỏi thăm ra lai lịch của người đàn ông này!
Lưu Nghĩa sau khi phát hiện mình không phải là đối thủ của Hạ Nhật Ninh, lập tức đổi sách lược, dùng phương pháp Điền Kỵ tái mã để xử lý, dùng mấy người yếu nhất đi phòng thủ Hạ Nhật Ninh, và Lưu Nghĩa tự quay người liền hướng về phía Văn Nhất Phi xông tới!
Văn Nhất Phi: "..."
Lưu Nghĩa tuy rằng không phải là đối thủ của Hạ Nhật Ninh, nhưng mà hành hạ Văn Nhất Phi một cái còn là không thành vấn đề!
Nhưng chỉ vài phút thời gian, Lưu Nghĩa đã từ trong tay của Văn Nhất Phi cướp đi nhiều lần rồi!
"Này, cô làm gì cứ nhằm vào tôi?" Văn Nhất Phi cuối cùng cũng nhịn không được, thừa dịp Lưu Nghĩa lại lần nữa đoạt lấy bóng thì thấp giọng hỏi: "Cô không phải là thích tôi rồi chăng?"
"Thích ngươi?" Lưu Nghĩa cười nhạo một tiếng: "Không đẹp trai bằng tôi, tôi có thể thích mình cũng không thích ngươi a!"
Phạm Thành đang ở bên cạnh phòng thủ vừa đúng lúc nghe được, phụt một tiếng, vui vẻ nở nụ cười.
Nói xong câu này, Lưu Nghĩa cũng không quay đầu lại rời đi!
Văn Nhất Phi đứng tại nguyên chỗ, xém chút nữa bị ba chữ cuối cùng kia làm cho tức nổ phổi.
Cô ấy nói cái gì? Dám nói mình là đồ ẻo lả?
Làm ơn! Chỉ là hình tượng tomboy kia của cô ấy, lại có thể tốt hơn đâu?
A không đúng!
Mình đây là gọi anh tuấn tiêu sái phong lưu bất ky, làm sao lại biến thành ẻo lả rồi?
Mình rất đàn ông được không?
Nếu như không phải coi trên phần cô ấy là phụ nữ, mà mình chưa bao giờ đánh phụ nữ, hôm nay mình nhất định phải cho cô ấy mất mặt!
Ái chà, thật sự là...
Tức chết rồi!
Thẩm Thất không biết Lưu Nghĩa cùng Văn Nhất Phi nói gì, chờ khi Lưu Nghĩa đi tới, mặt của Văn Nhất Phi đều tái xanh rồi.
Thẩm Thất nhịn không được ân cần hỏi han: "Cậu cùng Văn Nhất Phi cãi nhau rồi?"
"Hắn gọi là Văn Nhất Phi? Quả nhiên là đồ ẻo lả! Ngay cả đặt một tên cũng ẻo như vậy! Xem tôi, Lưu Nghĩa, anh Nghĩa! Quá ngầu!" Lưu Nghĩa khinh thường mà khịt mũi khinh bỉ: "Tiểu Thất, tớ nói với hắn rồi, hôm nay tớ đã thắng cuộc thi đấu này, kêu bọn họ một lần nữa đổi một bộ dụng cụ thi cho cậu, như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến sự phát huy của cậu trong vòng thi bán kết."
Đáy lòng của Thẩm Thất ấm áp lên: "Cảm ơn cậu luôn nghĩ đến tớ."
Lưu Nghĩa đưa tay gãi gãi đầu của Thẩm Thất: "Nha đầu ngốc, tớ đương nhiên hướng về cậu rồi."
Thẩm Thất một lần nữa cầm một bình nước đưa cho Lưu Nghĩa: "Cho! Ban tổ chức nói, đêm nay có một buổi tiệc tối, nghe nói là buổi tiệc mừng cho toàn thể thành viên người của đội số năm chúng ta. Chỉ là chơi một ngày bóng rổ mà thôi, mở tiệc ăn mừng gì a!"
"Có lẽ là vì khích lệ chín cái đội khác, nỗ lực tranh thủ thắng lợi vào ngày mai chăng. Chúng ta muốn thác triển trong bảy ngày đấy!" Lưu Nghĩa phất bỏ mồ hôi ở trên đầu mà nói: "Thật không biết trong cuộc thi này thêm hoạt động thác triển như vậy có ý nghĩa gì, sớm muộn gì vẫn là phải loại bỏ phần lớn người. Bây giờ liên lạc tình cảm có hữu dụng gì?"
"Ai biết? Có lẽ là ban tổ chúng có suy nghĩ của mình chăng. Chúng ta chỉ cần làm tốt phần của mình thì được rồi." Thẩm Thất cười trả lời: "Đi thôi, chúng ta quay về khách sạn, xe buýt đều ở bên ngoài chờ đấy."
Lưu Nghĩa đem bình rỗng được uống sạch đưa tay một ném, vững vàng rơi vào trong thùng rác.
Hai người cười cười nói nói cùng nhau quay người rời khỏi rồi.