Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 188 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Thẩm Thất nghiến răng một hồi.



Hắn dám uy hiếp mình!



Thế nhưng là chết tiệt, mình quả thật là bị nắm được điểm yếu rồi!



Mặc dù mình quen biết Lưu Nghĩa mới có vài ngày, nhưng lại hình như đã tìm được tri kỷ của đời mình.



Một tri kỷ có thể tin tưởng có thể đem sau lưng của mình giao cho đối phương.



Thẩm Thất cắn môi, ánh mắt kịch liệt lay động vài cái.



Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng một cười, nói: "Bộ dạng mà anh chơi bóng vào hôm nay có đẹp trai không?"



Thẩm Thất ngây người, không ngờ hắn chuyển đổi chủ đề nhanh như vậy.



Câu hỏi này phải trả lời như thế nào?



Là đẹp trai hay là không đẹp trai?



Nếu như trả lời là đẹp trai, hắn hỏi lại người khác có đẹp trai hay không, mình nên trả lời như thế nào?



Nếu như là trả lời là không đẹp trai...



Đoán chừng kết quả của mình sẽ không quá tốt chăng?



Thẩm Thất nghiêm túc cân nhắc một hồi, trả lời: "Rất là đẹp trai, tư thế rất đẹp, tỉ lệ chính xác rất cao, hiển nhiên là quanh năm chơi bóng đấy, kinh nghiệm rất đủ."



Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh hất lên, trả lời này quá là máy móc rồi a!



Nhưng mà, không sao. Chỉ cần tiểu Thất cảm thấy rất đẹp trai là đủ rồi!



Bài nhảy thứ hai cuối cùng cũng kết thúc rồi.



Thẩm Thất lui về phía sau một bước, thì định rời khỏi.



Hạ Nhật Ninh lần này không có ngăn trở cô ấy, mặc kệ cô ấy đi ra khỏi sàn nhảy.



Thẩm Thất trở lại chỗ ngồi lúc trước, nhưng không thấy Lưu Nghĩa.



Hửm? Đi đâu rồi?



Đi lấy đồ ăn sao?



Thẩm Thất nghi ngờ ngồi tại vị trí của mình, tiếp tục ăn lấy, chờ Lưu Nghĩa trở về.
Nói xong câu này, Hạ Nhật Ninh lập tức đứng dậy, bước nhanh rời khỏi.



Thôi Nguyệt Lam nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Nhật Ninh, hai nắm tay nắm chặt, khuôn mặt nữu khúc: "Hạ Nhật Ninh, anh lại có thể... Không, em sẽ không từ bỏ đấy! Cha mẹ đều ủng hộ em, em sẽ không từ bỏ ý nghĩ này đấy!"



Hội tiệc cuối cùng cũng đã tới thời khắc cao trào nhất, thân là chủ nhân của hội tiệc, Văn Nhất Phi phải công bố giải thưởng lớn cuối cùng của tối hôm nay.



"Hôm nay các bạn có thể ở trên sân thi đấu lấy được thành tích, đây là một việc đáng để tự hào. Bởi vì, trong các bạn có người, khiến mấy người chúng tôi cam tâm tình nguyện chịu thua." Văn Nhất Phi đứng ở trong hội trường mỉm cười nói: "Bởi vì đây là chuyện chưa từng bao giờ xảy ra, vì vậy, tôi muốn đưa ra một phần giải thưởng lớn, coi như là phần thưởng của thắng lợi."



Tất cả mọi người trong hội trường dùng ánh mắt tràn ngập sự mong chờ nhìn sang.



Hôm nay Văn Nhất Phi quả nhiên là người lóng lánh, chói mắt đấy.



Cho dù là mọi người tạm thời còn không biết thân phận chân thật của anh là gì, thế nhưng là một người đàn ông tuổi còn trẻ đẹp trai tiền nhiều như vậy, có thể tổ chức tiệc tối xinh đẹp xa hoa như vậy, hơn nữa còn có thể tặng ra một phần quà, liền đủ gây được sự chú ý của người khác rồi.



Văn Nhất Phi hiển nhiên cũng rất hưởng thụ sự chú ý như vậy.



Sau khi hắn thừa nước đục thả câu đủ rồi, cuối cùng cũng tuyên bố: "Phần thưởng là phần thêm điểm của cuộc thi vòng bán kết, điểm số là năm điểm. Mà người nhận được phần thưởng là tổng cộng có sáu người."



Mọi người của toàn hội trường trong nháy mắt trợn to hai mắt.



Cái gì?



Tới tham gia cái hội tiệc cũng có thể thêm điểm?



Trời ạ, để chuyện tốt như vậy đến được mãnh liệt hơn chút đi!



Văn Nhất Phi tiếp tục nói: "Có lẽ các bạn đều chưa phát hiện, hoặc là phát hiện rồi nhưng thờ ơ. Thế nhưng là tôi muốn nói là, bất luận thi đấu gì, mỗi người đều có lý do để phấn đấu, mỗi người cũng đều có trách nhiệm bỏ sức ra. Cuộc thi đấu này tuy rằng chỉ cần năm người lên sân, nhưng lại cần sự ủng hộ của đoàn đội. Tôi muốn hỏi chính là, khi năm người bọn họ chảy cạn mồ hôi, các bạn những người khác đang làm gì đấy?"



Cả hội trường hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động gì.



Lưu Nghĩa hiếm khi kinh ngạc nhìn thoáng qua Văn Nhất Phi.



Không có ngờ tới Hoa Hoa công tử này vẫn còn có hiểu biết như vậy.



Thẩm Thất mỉm cười, cô hình như có lẽ đã đoán được Văn Nhất Phi muốn nói gì rồi.



Quả nhiên, Văn Nhất Phi tiếp tục nói: "Đúng vậy, các bạn chỉ là đang vây xem đang hoan hô, sau đó vì thắng lợi mà nhảy nhót vui vẻ, nhưng không ai xuống sân ôm lấy mấy đội viện vì các bạn giành được thắng lợi. Nhưng mà có một người, cô ấy làm được. Cô ấy toàn bộ hành trình đều vì các đội viên của bóng rổ phục vụ. Hỗ trợ đưa nước đưa khăn mặt. Cô ấy gọi là Thẩm Thất, một nguồi cô gái vô cùng bình thường lại không tầm thường. Cô ấy từ trận đầu tiên cho đến trận cuối cùng, cô ấy đều đứng ở phía trước nhất, ôm lấy khăn mặt và nước chờ ở chỗ đó."



Mọi người của cả hội trường trong nháy mắt cúi đầu.



Lời nói của Văn Nhất Phi, khiến cho bọn họ cảm thấy hổ thẹn vô cùng.



"Quả thực, năm người bọn họ là các bạn đề cử ra để tham gia thi đấu bóng rổ đấy. Nhưng các bạn quên mất, năm người bọn họ không có cái nghĩa vụ cùng trách nhiệm này thay thành tích của người khác liều chém. Kết quả của bọn họ nỗ lực, là toàn thân thể chịu lợi. Tôi muốn nói chính là, đây đối với bọn họ không công bằng. Mà cái thế giới này là vĩnh viễn công bằng đấy." Giọng nói của Văn Nhất Phi rất bình tĩnh, nhưng lại làm cho đấy lòng của người rung động.