Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 198 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Bốn người vừa mới gặp mặt, thì đã lập tức bàn chuyện chính, hoàn toàn không hề xem Thẩm Thất là người ngoài, cũng không hề lánh mặt, có gì thì nói nấy.



Văn Nhất Phi vừa gõ bàn phím để làm bảng báo cáo vừa nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất. tôi đến đây gấp quá sắp chết khát rồi, cô có thể rót ly nước cho tôi không?”



Thẩm Thất hơi bất ngờ, sau đó mới phản ứng kịp: “A, được thôi! Phạm Thành Phạm Ly các anh uống gì?”



“Nước trái cây!” Phạm Thành Phạm Ly trả lời: “Lúc này không thể uống rượu được, chúng ta phải giữ cho bộ não đủ tỉnh táo! Tối nay rất quan trọng!”



Thẩm Thất ừ một tiếng, xoay người đi mở tủ lạnh ra, tiện tay rót một ly nước luôn cho Hạ Nhật Ninh, sau đó bưng hết qua đó.



Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất rót nước cho hắn, khóe miệng cong lên, sau đó uống hết toàn bộ nước trong ly.



Thẩm Thất ngồi kế bên hắn, lắng nghe vẻ mặt nghiêm túc của bốn người đó đang thảo luận cái gì, nhưng cô chỉ có thể nghe nhưng không hề giúp được gì cả.



Nghe được một lúc, thì cô cảm thấy mệt mỏi, bèn dựa đầu vào ghế sô-pha ngủ thiếp đi.



Hạ Nhật Ninh luôn để ý đến Thẩm Thất, nhìn thấy Thẩm Thất đã ngủ rồi, hắn cũng đưa ra động tác nhỏ tiếng lại với ba người đó.



Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng bế Thẩm Thất lên, đi thẳng vào phòng ngủ, đặt cô lên giường và đắp mền lại cho cô.



Trước khi đi, hắn còn nhẹ nhàng hôn lên má và trán của cô, sau đó mới quyến luyến rời khỏi phòng ngủ, về đến phòng khách tiếp tục bàn bạc những việc của họ.



Văn Nhất Phi nhỏ tiếng nói: “Phùng Mạn Luân quả nhiên đã chịu không nổi nữa rồi. Tôi và Phạm Thành Phạm Ly đang hợp sức ép anh ta, quả nhiên anh ta đã không còn cách nào khác chỉ có thể đứng phía sau mà thôi!”



Cây viết trên tay Hạ Nhật Ninh cứ viết lia lịa: “Nói như vậy, thì Công ty điện khí Cự Lực chắc chắn phải chuyển dời những vị trí trọng tâm rồi, đúng lúc có thể trống chỗ để chúng ta ra tay! Điện khí Cự Lực chuyển dời như vậy, thì anh ta sẽ càng cần đến những hạng mục của bộ Thương Mại. Nếu không ngoài dự đoán của tôi, thì chưa đến hai ngày, anh ta sẽ chủ động đến tìm tôi!”



Phạm Thành nói: “Như vậy thì anh sẽ có thể quang minh chính đại dùng cổ phiếu của Cự Lực để đổi lấy hạng mục này rồi!”



Phạm Ly nói: “Chúc mừng anh, Nhật Ninh, cuối cùng anh cũng có thể tiến vào được Ban giám đốc của Điện Khí Cự Lực rồi!”



Văn Nhất Phi cùng hùa theo nói: “Bắt đầu từ bây giờ, Phùng Mạn Luân muốn ra tay với anh, thì phải suy xét lại cho kỹ, liệu có phải đang làm những việc gây tổn thất nghiêm trọng cho mình hay không!”



Hạ Nhật Ninh cũng mỉm cười nói: “Kế hoạch này đã được vạch ra từ lâu rồi, kể ra cũng không dễ dàng chút nào. Các anh có cần phải ăn mừng một ly không?”



Văn Nhất Phi và Phạm Thành Phạm Ly cùng cười nói: “Thôi đi, chắc chắn anh đã chịu không nổi nữa rồi đúng không? Chúng tôi cũng không phải người không biết điều đâu! Chúng ta đi thôi! Hai người hãy trân trọng khoảng khắc đẹp đẽ này đi!”



Hạ Nhật Ninh cũng cười lên.




Cảnh này có giống một người đàn ông si tình đang thổ lộ cầu hôn với một người con gái hay không?



Nhất là một Lưu Nghĩa ăn mặc trung tính, vừa cao vừa đẹp trai này.



Sau khi Thẩm Thất cười ra tiếng, mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn được phần nào.



Nhìn thấy cơ mặt của Thẩm Thất cuối cùng cũng không căng thẳng như vậy nữa, Lưu Nghĩa mới có thể cười theo.



“Tớ nói thật lòng.” Lưu Nghĩa cười nói: “Mẹ tớ thích nhất loại con gái như cậu, từ nhỏ mẹ đã mua rất nhiều chiếc đầm đẹp cho tớ, nhưng tớ không mặc qua một cái nào cả. Tớ cảm thấy nếu tớ dẫn cậu về nhà thì sự chú ý của mẹ tớ sẽ dồn hết vào chị. Dù sao thì bây giờ chị cũng không có việc gì quan trọng phải làm, hay là đi thay đổi tâm trạng chút xíu đi?” Lưu Nghĩa thân thiện mời Thẩm Thất.



Thẩm Thất mỉm cười gật đầu: “Được, đợi đến khi thi xong, tớ phải về nhà một lần, để báo cáo với bà nội, sau đó thì tớ sẽ đi với cậu. Cậu nói đúng, dù sao thì bây giờ tớ cũng không có việc gì quan trọng phải làm.”



“Vậy thì quyết định vậy nha.” Lưu Nghĩa động viên Thẩm Thất.



“Ừ.” Thẩm Thất mỉm cười gật đầu.



Cuối cùng thì cũng có kết quả rồi!



Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi sự phán xét cuối cùng.



Một là cùng sống, hai là cùng chết.



Đội ngũ năm trăm người, đều tim đập thình thịch.



Ban tổ chức và ban giám khảo cuối cùng cũng xuất hiện.



Thẩm Thất cảm thấy trái tim của mình sắp rớt ra ngoài rồi.



Rõ ràng chỉ là cuộc thi vòng hai thôi, nhưng lại giống như cuộc thi chung kết vậy.



Bây giờ đã căng thẳng như vậy rồi, vậy đến cuộc thi bán kết và chung kết trong tương lai thì sao đây?



Ban giám đốc nhìn tất cả mọi người trong hội trường, chậm rãi tuyên bố: “Lần này tổng cộng có mười đội tham gia, hôm nay phải loại bỏ tám đội. Không phải do sự sáng tạo của các vị không tốt, mà đây là quy tắc của cuộc thi. Nhà thiết kế tuy có thể sáng tạo độc lập, nhưng điều mà một đội ngũ cần là sự hợp tác. Nhân tài mà chúng tôi tuyển chọn, cũng phải tham gia vào đội ngũ lớn môi trường lớn để làm việc. Vì vậy, ý thức trong hợp tác rất quan trọng. Đây chính là lý do vì sao trong vòng này phải thi đua thành tích trong đội ngũ. Chúng tôi vô cùng hoan nghênh bất cứ một nhân tài nào đồng ý hoà vào cùng một đội ngũ, cũng hy vọng những nhân tài này đều nhận được sự xem trọng.”



“Tuy rằng có một số đội ngũ sẽ bị loại bỏ, nhưng những thí sinh cực kỳ xuất sắc sẽ được thăng cấp và tiến vào bán kết. Thí sinh này, nếu có thể lấy được giấy chứng nhận của ban giám khảo tổng bán kết thì có thể tiến thẳng vào bán kết một cách thuận lợi.” Đối phương dừng lại một lát, đợi mọi người tiếp thu kịp rồi mới tiếp tục nói.