Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 209 :
Ngày đăng: 13:31 30/04/20
Ở trong phòng suốt 3 ngày liền, Thẩm Thất cảm thấy mình sắp mọc rong rồi.
Nhưng mà, 3 ngày này cũng không phải không có thu hoạch gì.
Cô ấy đã vẽ được một cuốn sổ các mẫu cúc áo, đồng thời tự tay làm một đống cúc áo.
Hầu như kiểu nào cũng có, khiến người nhìn hoa cả mắt.
Lưu Nghĩa cũng vẽ được rất nhiều mẫu đai lưng, có nam có nữ, có mẫu thời trang, có mẫu giải trí....
Ngày mai là ngày nộp bản vẽ, Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đều khá khẩn trương.
Lưu Nghĩa nói với Thẩm Thất: “có cần ra ngoài uống một ly cho bớt căng thẳng không?”
Thẩm Thất ngẫm nghĩ, nói: “được. Chúng ta hôm nay thả lỏng một chút, chờ kết quả ngày mai!”
Lưu Nghĩa đưa tay vỗ nhẹ vai Thẩm Thất, khích lệ cô ấy: “Tiểu Thất, cậu chắc chắn không thành vấn đề!”
Thẩm Thất cười đáp: “Ừm, chúng ta đều sẽ qua mà”
Trước khi đi, Thẩm Thất đem các bản vẽ thu dọn gọn gàng, bỏ vào két sắt, mới cùng với Lưu Nghĩa đi ra ngoài.
Thẩm Thất cùng với Lưu Nghiã mới ra ngoài, một bóng người liền đến, cô ấy vừa mới muốn đi mở cửa thì bị một cánh tay đè chặt trên tay nắm.
“Cô Thôi, nơi này không phải là nơi cô có thể vào.” Tiểu Hà cười nói.
Thôi Nguyệt Lam đột nhiên ngẩng đầu, lùi hai bước, với vẻ không tin nổi: “sao cậu lại ở đây?”
Trên mặt Tiểu Hà vẫn nụ cười công nghệ đó, trả lời câu hỏi thì khiến người ta không vui chút nào: “bởi vì chỉ có tôi ở đây, mới có thể ngăn cản cô Thôi vào phòng.”
Thôi Nguyệt Lam hình như biết rõ thân thủ của Tiểu Hà, cô ta chỉ có thể nhìn chằm chằm Tiểu Hà: “cậu có biết hậu quả cậuđắc tội tôi?”
Tiểu Hà cười híp mắt đáp: “biết chứ! Đắc tội cô Thôi cùng lắm là bị chửi. Nhưng nếu tôi không ngăn lại cô Thôi, tôi có thể sẽ bị đuổi việc!”
Một tràng pháo tay vang dội cả phòng thi.
Thẩm Thất ngây ra.
Tự mình lên sân khấu trình bày?
Chẳng lẽ không phải chỉ cần ban giám khảo đánh giá thôi sao?
Tại sao còn cần mình lên gải thích?
Lưu Nghĩa đẩy nhẹ Thẩm Thất, nhẹ giọng hối thúc: “Nhanh lên đi! Đây là cơ hội của cậu! Nói thật hay nhé!”
Thẩm Thất ngơ ngác đứng dậy, chỉ trả lời đôi câu cho qua, máy móc đi lên đứng cạnh Đái Duy.
“Chào thầy Đái”. Khi Thẩm Thất nhìn thấy Đái Duy, cuối cùng cũng tỉnh người, lễ phép chào hỏi: “tôi là nhà thiết kế chiếc cúc này, tôi tên Thẩm Thất.”
Đái Duy cười híp mắt nhìn Thẩm Thất, nói: “ông Charles dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe ạ, xin cám ơn!” Thẩm Thất cười đáp.
Sau khi hai người đơn giản chuyện trò vài câu, Đái Duy liền nhường vị trí của mình cho Thẩm Thất.
Sau khi Thẩm Thất lần nữa cám ơn, đứng vị trí Đái Duy vừa đứng, sau khi chỉnh xong micro, trước tiên là nhìn một vòng xung quanh phòng thi, bày tỏ sự cám ơn với ban tổ chức và các bạn tham gia, giờ mới chậm rãi mở miệng nói: “những chiếc cúc mà mọi người thấy, sẽ dựa vào trang phục, trường hợp, giới tính thậm chí là tuổi tác không giống nhau tiến hành phối hợp. Mọi người đều biết, tác dụng của chiếc cúc đối với thương hiệu, phần lớn đều là xuất hiện với tư cách là vật trang trí, hầu như các thương hiệu đều không chú ý đến những chiếc cúc.”
Thẩm Thất dừng lại, nói tiếp: “thế nhưng tôi phát hiện, trong cuộc sống, tác dụng của chiếc cúc đúng là không thể thiếu được. Cho dù là thực dụng hay trang trí, đều có tác dụng làm nên sự hoàn mỹ. Nếu bộ thời trang cao cấp, lại vì chiếc cúc thô sơ mà mất giá, thế thì được không bằng mất. Thế nhưng, nhà thiết kế có thể thiết kế ra chiếc cúc, thì quá ít ỏi. Phần lớn đều do các nhà thiết kế không nổi tiếng thiết kế ra. Ngoại trừ những cá nhân tự đặt làm thì hầu như rất ít thấy thương hiệu nào có nhà thiết kế chỉ dành riêng cho thiết kế cúc áo.”
“Lúc trước tôi là nhà thiết kế tạo hình, do tiếp xúc nhiều thời trang cao cấp. Những chiếc cúc của thời trang cao cấp này được thiết kế rất tinh xảo, nhưng giá cả của thời trang cao cấp quá đắt, thực ra thì không phù hợp với doanh nghiệp sản xuất theo lô. Không cần biết là thương hiệu hạng nhất hay hạng nhì, hay thương hiệu đại chúng bậc thấp, vì để lan tỏa ra khắp thế giới, do đó lượng hàng hóa lúc nào cũng lớn. Trong điều kiện này, dù chỉ là một trang sức nhỏ bé, có thể quyết định sự thành bại của hàng loạt các sản phẩm.”
“Nếu vậy, dưới điều kiện rằng hầu hết các thương hiệu không thể thực hiện được tay nghề như các trang phục cao cấp, chẳng lẽ thật sự hết cách sao? Thực ra không hẳn vậy. Các chiếc cúc được đánh bóng thủ công thật sự rất đẹp, nhưng kích cỡ dưới sự giám chế của máy tính càng chuẩn xác hơn. Chúng ta thiếu không phải là kích cỡ, mà là đầu óc. Trong thời đại vô vàn thương hiệu trải dài khắp thế giới, tôi tin rằng chi tiết quyết định tất cả, tuy rằng chiếc cúc này không gì nổi bật, nhưng một khi đặt dưới ống kính, nó lại có thể nhất điểm giang sơn. Mời mọi người xem....” Tẩm Nhất quay người lại xem cận cảnh chiếc cúc trên màn hình lớn, tiếp tục nói.
“Đây là cùng một bộ quần áo, dùng hai loại cúc áo khác nhau. Nhìn từ xa, hầu như không gì đặc biệt. Nhưng nếu như chúng ta phóng to nhìn”. Thẩm Thất nhờ nhân viên phụ trách tiếp tục phóng to hình ảnh, sau đó giải thích; “mọi người sẽ phát hiện, trang phục dùng cúc áo bình thường, tuy nhìn thì nhã nhặn, nhưng không tinh tế. Còn bộ quần áo dùng chiếc cúc kia, mọi người có cảm thấy người mặc lên bộ đồ này, dù là chất lượng cuộc sống hay thái độ sống, đều vô cùng tinh tế không?”