Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 212 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


“Xin lỗi, tớ ngắt lời một chút, tại sao cậu lại dán băng cá nhân khắp người anh ấy?” Lưu Nghĩa tò mò hỏi.



“Bởi vì cô giúp việc trong nhà nói với tớ rằng khi bị thương thì sẽ dán băng cá nhân, chỉ cần dán băng cá nhân lên là sẽ không đau nữa!” Thẩm Thất trả lời bằng vẻ mặt thản nhiên: “Cái chính là tớ tin thật! Nên mới làm vậy!”



Trong nháy mắt Lưu Nghĩa muốn cười phá lên!



Hình ảnh Thẩm Thất khi còn bé trong nháy mắt từ ngây ngô đáng yêu thăng cấp đến ngu xuẩn đáng yêu!



Đơn giản là ngu xuẩn đáng yêu không thể nói nổi rồi!



“Ngày ba tớ qua đời, tớ đã khóc nức nở bỏ chạy ra ngoài, anh trai nhỏ an ủi tớ nói thật ra ba không muốn bỏ lại tớ không quan tâm, ông ấy chỉ lên trời rồi nhờ một thiên sứ tới chăm sóc cho tớ thôi.” Ánh mắt Thẩm Thất buồn bã: “Thật đáng tiếc, lúc đó mình khóc quá thương tâm, cũng quên hỏi xem anh trai nhỏ tên là gì, cũng quên nói cho anh trai nhỏ biết mình tên là gì. Mình chỉ giao hẹn với hắn, lúc gặp lại thì mình sẽ nói cho hắn biết mình tên gì. Nhưng mình lại bị mẹ kế dẫn đi, đến nay vẫn chưa từng trở lại.”



Lưu Nghĩa giơ tay lên xoa đầu của Thẩm Thất, cho cô một chút an ủi.



Thẩm Thất thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Cậu biết tại sao tớ phải ở cùng với Triển Bác không?”



“Triển Bác?” Lưu Nghĩa hỏi ngược lại: “Hắn là ai?”



“Ừm, bạn trai cũ của mình. Hắn đã không còn sống. Trong lúc đi dã ngoại với bạn, hắn trượt chân rơi xuống vách núi, lúc tìm được hắn thì gương mặt hắn đã hoàn toàn thay đổi.” Ánh mắt Thẩm Thất buồn bã: “Năm đó mình nhận lời với Triển Bác cũng là bởi vì Triển Bác thật ra rất giống với anh trai nhỏ kia. Cho dù anh trai nhỏ chỉ lớn hơn mình có vài tuổi, nhưng lại cho mình cảm giác rất an toàn. Triển Bác cũng vậy. Hắn chăm sóc mình giống như một người anh vậy.”



Lưu Nghĩa kinh ngạc nhìn Thẩm Thất, giơ tay lên ôm Thẩm Thất một cái: “Vậy cậu không có tin tức gì về anh trai nhỏ kia nữa à?”



Thẩm Thất lắc đầu: “Không, hoàn toàn không có tin tức gì cả.”



“Cậu rất thích anh trai nhỏ kia sao?” Lưu Nghĩa hỏi.



Thẩm Thất ôm đầu gối, suy nghĩ một lát mới nói: “Chắc là thích... Anh trai nhỏ rất tốt với mình.”



“Vậy nếu như anh trai nhỏ của bạn lại xuất hiện thì bạn sẽ làm như thế nào?” Lưu Nghĩa không nhịn được hỏi.



Thẩm Thất mờ mịt: “Mình không biết...”



Lưu Nghĩa giơ tay lên vỗ vào vai của Thẩm Thất: “Được rồi, cậu đừng suy nghĩ nữa! Việt Nam lớn như vậy, thế giới lớn như vậy, chia tay mười tám năm, có thể cả đời này cậu cũng không gặp được người ấy đâu. Cho nên cậu đừng suy nghĩ nhiều làm gì, chúng ta trở về thôi.”



“Được.” Thẩm Thất cười híp mắt gật đầu.



Hai người vừa rời đi thì bóng dáng của Thôi Nguyệt Lam lại lao ra từ trong góc phòng.


Nóng bừng bừng!



Sao lại thế này?



Sao lại có điện thoại ở trong túi cô?



Chưa kể, chiếc điện thoại này không phải là của cô!



Những người khác cũng rất sửng sốt!



Thật chẳng ngờ cuộc thi còn chưa bắt đầu mà đã xảy ra chuyện như thế này!



Giấu đi vẻ đắc ý trong đôi mắt mình, Thôi Nguyệt Lam nói với người phụ trách của ban tổ chức: “Trầm Thất chỉ mới bắt đầu học thiết kế trong vài tháng ngắn ngủi, thế mà đã có thể vượt qua khó khăn để tiến đến vòng thi quyết định một cách nhanh chóng, chẳng lẽ mọi người không thấy tò mò sao? Nếu như năng lực của một người có thể tốt đến mức độ đó, thì đã sớm trở thành nhà thiết kế tầm cỡ quốc tế rồi, cần gì phải tham gia cuộc thi ở mức độ sơ cấp như thế này nữa?”



Những người xung quanh đều xúm hết lại dóng tai lên nghe.



Trầm Thất đứng yên tại chỗ, vẻ mặt không thể nào tin nổi.



Cô đã bị Khương Tiểu Khương đổ oan một lần rồi.



Cô tự cảm thấy bản thân mình đã rất cẩn thận!



Nhưng mà tại sao, chiếc điện thoại này bị nhét vào trong túi cô từ khi nào?



Lưu Nghĩa đứng phắt dậy, nói đỡ cho Trầm Thất: “Chiếc điện thoại này là của ai lại còn phải nói à, lúc chúng tôi vào thi đấu, đều phải kiểm tra một lượt rồi, thành tích mà Tiểu Thất có được là dựa vào chính khả năng của cô ấy, cho dù cô có ghen tỵ, cũng không nên dùng thủ đoạn này để bôi nhọ cô ấy. Cô nói chiếc điện thoại này xuất hiện ở đây là do Tiểu Thất làm trái quy định sao? Cô liên kết với Khương Tiểu Khương để bày trò vu oan giá họa cho Tiểu Thất, chuyện đã rành rành trước mắt rồi, lần này lại muốn giở trò cũ ra nữa sao?”



“Tôi liên kết với Khương Tiểu Khương? Cô đang nhầm lẫn sao?” Khương Nguyệt Lam cười nham hiểm: “Khương Tiểu Khương tự mắc sai lầm thì có liên quan gì đến tôi? À, phải rồi. Bởi vì Khương Tiểu Khương vu oan cho Trầm Thất, nên Trầm Thất liền cho rằng người khác sẽ không đổ dồn nghi vấn lên đầu cô ta nữa, vì thế cho nên mới lén mang theo điện thoại. Ban tổ chức, sự thật đã rõ ràng rồi, chẳng lẽ còn muốn để Trầm Thất muốn làm gì thì làm, để cho một người như cô ta phá hủy cuộc thi của chúng ta sao?”



Lưu Nghĩa vẫn còn lời muốn nói, nhưng Trầm Thất đã ngăn anh ta lại, chậm rãi nói từng từ một: “Chiếc điện thoại này không phải của tôi! Từ trước đến này tôi chưa từng dùng hãng điện thoại này! Nếu như mọi người không tin, có thể kiểm tra xem sim trong chiếc điện thoại này là của ai!”



Thôi Nguyệt Lam bĩu môi nói: “Ai mà chẳng biết, điện thoại thông minh không cần dùng sim, chỉ cần dùng wifi của khách sạn để liên lạc ra bên ngoài? Bây giờ không còn ở khách sạn nữa, chiếc di động này đương nhiên chỉ còn là đồ trưng bày rồi!”



“Cô đừng ăn nói linh tinh!” Trầm Thất tức giận đến mức ngón tay cũng run cả lên: “Chiếc điện thoại này rõ ràng không phải là của tôi!”



“Vậy sao? Vậy cô giải thích một chút đi, nếu như chiếc điện thoại này không phải là của cô, thì tại sao nó lại xuất hiện ở trong túi của cô vậy?” Thôi Nguyệt Lam khẳng định chắc nịch, liếc nhìn nét mặt Trầm Thất: “Nếu cô không thể đưa ra một lời giải thích hợp tình hợp lý, vậy thì, thì có lẽ Ban tổ chức phải loại bỏ tư cách tham gia cuộc thi của cô, hơn nữa còn cấm cô không được thi mãi mãi rồi?”



Lúc này người phụ trách của Ban tổ chức mới mở lời: “Không sai, nếu Trầm Thất không thể đưa ra chứng cứ thích đáng, thì nhất định phải giải quyết chuyện này theo quy định rồi!”