Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 219 :
Ngày đăng: 13:31 30/04/20
Xem ra thổ địa của nơi này đã sớm biết Hạ Nhật Ninh đến rồi.
Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh với ánh mắt đầy ý tứ.
E rằng Mạc đại ca không chỉ đơn thuần chỉ chào hỏi đôi câu với họ!
Hạ Nhật Ninh chỉ cười nhạt, cũng không giải thích bất cứ điều gì, hắn dẫn người của mình vào thẳng bên trong.
Thẩm Thất nhìn xung quanh, nơi đây lắp đặt camera và sắp xếp vệ sĩ khắp nơi, hiển nhiên biến ngọn núi này thành một cái thùng sắt kiên cố.
Khi mọi người đang chậm rãi bước vào, cũng đi về hướng địa điểm ngầm.
Hiển nhiên, bên trong ngọn núi này hoàn toàn rỗng.
Khi Thẩm Thất đi theo xuống tầng ba, lại bị tra khám nghiêm ngặt một lần nữa.
Sau khi kết thúc lục soát, có người thì thầm gì đó vào tai Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh đột nhiên thu lại nụ cười trên môi, gật đầu một cách khó hiểu.
Sau khi Văn Nhất Phi, Phạm Ly, Phạm Thành bị tra khám xong thì lại được dẫn đến một nơi khác.
Hạ Nhật Ninh quay đầu nói Thẩm Thất và Lưu Nghĩa: “Hai em đi cùng Nhất Phi đi, anh đi xử lý chút chuyện.”
Thẩm Thất hơi lo lắng nhìn Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh đưa tay lên xoa đỉnh đầu Thẩm Thất: “Yên tâm, anh bận chút việc, chỉ đi hỏi thăm chút thôi.”
Lúc này Thẩm Thất mới gật đầu: “Được.”
Hạ Nhật Ninh lập tức đi theo đối phương, Thẩm Thất thu hồi ánh mắt, quay người đi theo Lưu Nghĩa.
“Tớ luôn cảm thấy chồng cậu rất thần bí nha!” Lưu Nghĩa thở dài một tiếng nói rằng: “Nhưng cũng khó trách, hiện giờ tớ mới biết chồng cậu là ai! Thật không ngờ, tớ lại có cơ hội làm bạn với vợ của đại gia cấp thế giới.”
Thẩm Thất thổi phù một tiếng, ánh mắt đung đưa: “Tớ đây cũng rất vinh hạnh nha, có thể làm bạn với quyền vương tương lai!”
Mặt mày Lưu Nghĩa tươi như hoa, trả lời: “Tớ thích ví dụ này nha!”
Thẩm Thất không hề có bất kì hứng thú gì với loại trò chơi này, nhìn vẻ bừng bừng khí thế của người khác, cô chỉ đành nói: “Tớ không có nhiều tiền, vẫn là không nên mạo hiểm thì tốt hơn.”
Thẩm Thất vừa dứt lời, giọng nói trầm thấp của Hạ Nhật Ninh đã truyền đến bên tai: “Không sao, em muốn chơi thì cứ chơi đi. Anh vẫn chi nổi tiền để em chơi mà.”
Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng ngồi cạnh Thẩm Thất, cầm lấy điện thoại trong tay Thẩm Thất, nhẹ nhàng nói: “Em thích ai rồi?”
Thẩm Thất thấy Hạ Nhật Ninh quay lại, chợt thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói: “Em thật sự không hiểu cái này.”
“Chiếc ghế tựa của chúng ta đã được ghi vào sổ rồi, muốn chơi lớn thế nào đều có thể.” Hạ Nhật Ninh tùy ý liếc nhìn trận đấu trên võ đài, hai người kia đã bắt đầu đánh rồi, ngón tay nhấn một cái, tùy ý lựa chọn một tuyển thủ, cược lên người hắn một triệu đô-la.
“Boxer này không tệ nha, rất có tiềm lực.” Hạ Nhật Ninh hời hợt nói: “Tuy boxer nam và boxer nữ hơi bất đồng, nhưng xem trận so tài này cũng khá thú vị.”
Lưu Nghĩa ra sức gật đầu: “Tôi cũng cho rằng như vậy.”
Văn Nhất Phi ở phía sau vỗ vỗ bả vai Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh quay đầu lại gật đầu với, Văn Nhất Phi, Phạm Thành, Phạm Ly liền hiểu ý tú của Hạ Nhật Ninh.
Ba người họ cũng không phí lời, móc điện thoại ra bắt đầu gửi tin nhắn.
Thế cục của nơi này sớm muộn cũng bị xáo trộn.
Ngư ông đắc lợi là việc thương nhân thích nhất.
Thế lực của bên này e rằng sẽ bị nhổ tận gốc.
Bốn người đàn ông bọn họ ra vẻ đang xem thi đấu, nhưng thực ra là đang ngấm ngầm điều binh khiển tướng, chuẩn bị nuốt trọn sự tàn dư của miếng bánh ngọt này.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa cực kì căng thẳng.
Lưu Nghĩa căng thẳng vì quá yêu thích boxing, Thẩm Thất căng thẳng vì đã bỏ ra một triệu đô-la.
Trên võ đài, trận đấu đang diễn ra rất kịch liệt.