Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 221 :
Ngày đăng: 13:31 30/04/20
Bấy giờ Thẩm Thất mới hoàn hồn.
Từ Vân Khê vẫn luôn là một vũ công, một nghệ sĩ nổi tiếng trong nước, hơn nữa còn là một vị giám khảo của chương trình nghệ thuật tổng hợp đang rất hot.
Những lời phê bình sâu cay và nhan sắc của bà xuất hiện chính là một chiêu bài của chương trình này.
Đừng thấy năm nay bà đã bốn mươi tuổi, khi đứng với Thẩm Thất và Lưu Nghĩa thì trông bà cũng không lớn hơn mấy tuổi.
Lúc bà vừa tháo kính râm xuống thì lập tức bị người khác nhận ra.
Vì vậy mà hết đám người này đến đám người khác xông đến, xin chụp ảnh, xin chữ ký các kiểu.
Lưu Nghĩa bày ra vẻ mặt mệt mỏi nhìn Thẩm Thất: “Cậu có biết rằng nhiều năm qua tớ đã kìm nén khổ cực đến thế nào không?”
Thẩm Thất ngoan ngoãn đứng tại chỗ, cô nói: “Chẳng trách mà cậu lại tập quyền anh. Chắc là mỗi lần đi ra ngoài với bà ấy, cậu muốn đánh người lắm nhỉ?”
Lưu Nghĩa giơ tay lên vỗ vỗ vào bả vai Thẩm Thất: “Chỉ có cậu hiểu tớ.”
Nói xong câu này, Lưu Nghĩa lại bồi thêm một câu nữa: “Nhưng mà đây vẫn chưa phải là điều quan tọng nhất. Lát nữa cô sẽ được cảm nhận trực quan về tích cách của mẹ tôi.”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đứng đợi tại chỗ khoảng một tiếng đồng hồ, chờ sau khi đám người hâm mộ kia xin chữ kỹ và chụp ảnh xong, Tử Vân Khê mới lả lướt đi tới, bà vừa đi vừa oán trách: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, da của mẹ hình như căng và khô hơn nhiều rồi. Tiểu Thất, con nói xem có phải cô không đẹp không?”
Thẩm Thất lúng túng trả lời: “Sao lại thế được ạ? Bất cứ lúc nào cô cũng xinh đẹp, tinh tế hết ạ.”
Nghe thất Thẩm Thất trả lời như vậy, Từ Vân Khê lập tức tươi như hoa kéo lấy tay Thẩm Thất, bà hỏi: “Tiểu Thất, gần đây con dùng loại kem dường da gì thế?”
Thẩm Thất thẹn thùng trả lời: “Con cũng không chăm sóc đặc biệt gì lắm ạ, con chỉ cùng một chút...”
Thẩm Thất còn chưa nói hết lời thì Từ Vân Khê lập tức mở túi của mình ra, không nói lời nào mà nhét một hộp kem màu trắng vào tay của Thẩm Thất, xinh đẹp nói: “Con gái thì cần phải thơm tho một chút, con đừng học Tiểu Di.”
“A...” Thẩm Thất liên tục muốn từ chối.
Không chờ Thẩm Thất nói xong, Từ Vân Khê đã xoay người ôm lấy Lưu Nghĩa: “Con không cần phải đố kỵ! Mẹ yêu con nhất!”
Nói xong câu đó, Từ Vân Khê hôn lên gò má của Lưu Nghĩa một cái.
Không chỉ có tầm nhìn tốt mà cũng rất yên tĩnh.
Hơn nữa cũng không ai quấy rầy, làm chuyện gì cũng rất bí mật.
Lúc này, một giọng nói hào sảng từ cửa truyền tới: “Tiểu Vân, em về sao không nói trước với anh một câu? Anh cho người đi đón bọn em!”
“Hừ, hãy chấm dứt việc đó đi.” Từ Vân Khê hoàn toàn không thèm nể mặt: “Nếu tôi nói trước thì chẳng phải sẽ phá hỏng cuộc hẹn của ông với người đẹp à? Thế thì tôi gây ra tội lớn quá!”
Lưu Nghĩa nhẹ nhàng đằng hắng một cái: “Ba à, giới thiệu với ba, đây là Thẩm Thất, bọn con thường gọi cô ấy là Tiểu Thất.”
Nói xong câu này, Lưu Nghĩa liền quay sang bảo Thẩm Thất: “Tiểu Thất, đây là ba tớ, ông tên là Lưu Vân. Đứng nhìn vẻ ngoài dọa người của ba tớ, thực ra thì ông ấy không đáng sợ như thế đâu.”
Thẩm Thất tập trung nhìn, đúng thật là sợ đến nỗi giật nảy cả mình.
Lưu Vân là một người cao to lực lưỡng, vừa cao lại vừa khỏe mạnh.
Tên thuộc hạ tên là Hắc Tử của Hạ Nhật Ninh cũng là kiểu người cao to khỏe mạnh, nhưng mà trên người của Hắc Tử không có sát khí.
Mặc dù Lưu Vân đã rửa tay gác kiếm lâu rồi nhưng cả người vẫn đằng đằng sát khí khiến cho người khác sợ hãi vô cùng.
Thảo nào dọc đường đi, Lưu Nghĩa liên tục chuẩn bị tâm lý trước cho Thẩm Thất.
Nếu không, chỉ cần nhìn thôi cũng sợ đến mức mặt trắng bệch.
“Chào chú ạ, cháu là Tiểu Thất.” Thẩm Thất mỉm cười ngọt ngào.
“Được rồi, cháu gái ngoan, nghe nói mấy hôm nay cháu đã chăm sóc chu đáo cho Tiểu Nghĩa, thật là vất vả cho cháu rồi.” Tên Lưu Vân xem ra cũng rất bình thường, con người mà, một người đàn ông cao lớn thô kệch, cẩu thả qua quýt, nhưng lại bó chân bó tay với nhưng cô gái hay nũng nịu, do đó ông không ngừng xoa tay mà nói: “Đừng đứng ở đây nữa, chúng ta vào đi, vào trong nhà nói chuyện.”
Từ Vân Khê đi phía trước, Lưu Vân liền bỏ con gái lại mà chạy theo lấy lòng vợ.
“Tiểu Vân, em thật sự muốn ở lại thành phố P à? Hay là em chuyển về đây đi? Dù sao thì anh cũng ít khi ở nhà, môi trường ở đây rất yên tĩnh, rất hợp với em.” Lưu Vân thấp giọng nói với Từ Vân Khê: “Em đừng đi góp vui với người khác nữa, người ta là nhà văn, tối đến thì phải sáng tác, em ngày nào cũng nhảy thì sẽ ảnh hưởng đến sự sáng tạo của người ta.”
“Tôi không ở cùng cô ấy, chỉ ở gần thôi.” Từ Vân Khê không chịu nể mặt: “Lưu Vân, chúng ta đã ly hôn nhiều năm rồi, nếu như tôi ở lại nhà anh thì sẽ thích hợp ư?”