Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 223 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Tuy Từ Vân Khê đã nhận căn biệt thự của Lưu Vân, nhưng đêm hôm đó cô không ở lại qua đêm trong biệt thự.



Vượt qua bao mối nguy hiểm, cả ba người đã lái xe về đến nhà của Từ Vân Khê.



Vừa vào cửa, người làm đã nhận lấy hành lý của Lưu Nghĩa và Thẩm Thất.



Từ Vân Khê nói: “Phòng của các con đều ở tầng ba, các con muốn chơi thế nào thì chơi, mẹ lớn tuổi rồi, phải tập vài động tác thể dục và chăm sóc cho da dẻ.”



“Dạ.” Thẩm Thất gật đầu: “Dì à, dì đã đẹp lắm rồi.”



Từ Vân Khê mát lòng và véo nhẹ vào mặt Thẩm Thất: “Phòng của con đó, dì đã trang trí rất là đẹp, phòng thay đồ cũng đã có sẵn đồ con gái, hi vọng con sẽ thích. Nhà của dì cuối cùng cũng có người ở phòng công chúa rồi! Nghĩ thôi đã thấy vui.”



Thẩm Thất cười tủm tỉm rồi nói: “Cám ơn dì, chỉ cần là dì trang trí là con sẽ thích hết.”



“Ôi ôi ôi dẻo miệng quá đi, này, sao con không phải con gái của dì há? Nếu con là do dì sinh thì tốt biết mấy!” Từ Vân Khê nhìn Thẩm Thất một cách ngưỡng mộ: “Thật là ghen tị với mẹ con quá, sao mà có thể sinh ra đứa con gái ngoan hiền vậy chứ.”



Thẩm Thất có chút e dè, không biết nói sao cho phải.



Từ Vân Khê quay đầu nói với Lưu Nghĩa: “Tối nay ngủ sớm nhé, ngày mai qua nhà mẹ nuôi của con ăn cơm.”



“Dạ mẹ.” Lưu Nghĩa gật đầu rồi nói: “Con cũng lâu rồi không gặp mẹ nuôi!”



Nói xong câu đó, Lưu Nghĩa nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, cậu cũng đi chung với mẹ con tớ đi.”



“Tớ hả? Thôi đi.” Thẩm Thất lắc lắc tay: “Tớ không thích hợp đi đâu.”



“Không sao đâu, mẹ nuôi của tớ hiếu khách lắm.” Lưu Nghĩa cười khoái chí rồi nói: “Thật ra tớ cảm thấy hai người giống nhau thật đó. Mẹ, có phải mẹ cũng cảm thấy vậy không?”



Từ Vân Khê nhìn Thẩm Thất một cách nghiêm túc, gật gật đầu rồi nói: “Không nói thì thôi chứ, nhìn đúng là giống thật. Mà lại còn trùng hợp, hai người đều họ…….”



Lời nói của Từ Vân Khê vừa nói đến chữ Thẩm, điện thoại lại reo không đúng lúc.



Cú điện thoại do Lưu Vân gọi đến, để xác nhận xem bọn họ đã về đến nhà chưa.



Sau khi bị gián đoạn, mọi người cũng không ai nói lại vấn đề này nữa.



Thẩm Thất và Lưu Nghĩa chào Từ Vân Khê, rồi chạy lên tầng ba.



Tầng ba là thế giới của Lưu Nghĩa.


E rằng bây giờ không thể ra tay, nhưng có thể thành công hàn gắn lại tình cảm, cô đã vui lắm rồi.



Có vẻ như tất cả mọi người đều vui vẻ trong đêm nay, nhưng có một người, không được vui cho lắm.



Sắc mặt Phùng Mạn Luân trở nên bí xị sau khi nghe báo cáo, yên lặng trong một hồi lâu, qua một lúc rồi mới nói: “Vậy là Hạ Nhật Ninh lại giành được thêm một miếng đất à?”



“Dạ.” Cấp dưới nhìn Phùng Mạn Luân với vẻ e sợ.



Đợi đến khi trong phòng không còn ai, Phùng Mạn Luân mới lấy tập tình báo mà mình vừa nhận được quăng ngay xuống đất.



Anh ta vẫn luôn cố gắng để vượt mặt Hạ Nhật Ninh, nhưng tại sao, lần này đến lần khác đều bị anh ta hạ gục chứ?



Đột nhiên, Phùng Mạn Luân dừng bước chân của mình lại.



“Hạ Nhật Ninh, nếu như tôi thật sự đánh lén anh thì sao hả?” Phùng Mạn Luân nhìn vào bóng mình trên khoan cửa sổ, tự mình lầm bầm với bản thân: “Nếu như công ty của anh mạnh như thế thì tôi đành phải ra tay với Tiểu Thất rồi.”



Phùng Mạn Luân cười nhếch mép, rồi ngay lập tức gọi cho Thẩm Thất.



Điện thoại reo một lúc rồi mới có người bắt máy, bên kia điện thoại là giọng đang say ngủ của Thẩm Thất: “Sư huynh à? Khuya vậy rồi có chuyện gì không?”



“Tiểu Thất, có vẻ như anh đang gặp phải chút rắc rối.” Phùng Mạn Luân nói một cách nhỏ nhẹ: “Hiện giờ em đang ở đâu vậy?”



“Ơ, có rắc rối gì vậy anh? Có nghiêm trọng không? Hiện giờ em đang ở thành phố p.” Thẩm Thất trả lời trong cơn buồn ngủ.



“Nói nghiêm trọng thì cũng nghiêm trọng, nó chuyện nhỏ thì cũng chuyện nhỏ. Em đến thành phố p nghỉ dưỡng à?” Phùng Mạn Luân nói với giọng dịu dàng: “Đúng lúc anh cũng phải đến thành phố p một chuyến, ngày mai anh đến tìm em nhé.”



“Dạ, được ạ.” Thẩm Thất buồn ngủ quá nên trả lời trong cơn mê man.



Gác điện thoại, nụ cười của Phùng Mạn Luân ngay khóa miệng lại hé to hơn.



Thành phố p à?



Đó đúng là một nơi có phong cảnh đẹp như tranh đó.



Mùa này đi là đúng ngay mùa lá đỏ, ra đó đi dạo thư giãn, cũng là một sự lựa chọn hay.



Đồng hồ sinh học của Thẩm Thất có vẻ khá đúng giờ vào buổi sáng sớm, ánh nắng đầu tiên của buổi sớm mai vừa mới lên, Thẩm Thất đã thức dậy rồi.



Sau khi rửa mặt, Thẩm Thất quyết định đi dạo quanh đó, để thư giản gân cốt.