Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 225 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Rõ ràng người đó đứng ngay trước mặt, nhưng Thẩm Thất lại không bước về trước, cứ đứng một chỗ, khóc thật thảm thiết.



Tâm trạng tồi tệ hết sức.



Thẩm Thất bỗng nhiên rụt rè.



Lần trước ở trước mộ của ba, đã tưởng nhầm cô là mẹ mình.



Lần đó, Thẩm Thất đã tràn ngập niềm tin nhưng sau đó là thất vọng tràn trề.



Lần này, sao cô ấy không lo sợ được chứ?



Nếu như dì ấy không phải mẹ thì sao?



Lúc đó phải làm sao?



Cô ấy còn có thể chịu đựng bao nhiêu lần hy vọng và thất vọng nữa?



Trong cái nhìn mông lung, thân hình và gương mặt người đó càng lúc càng rõ.



Thẩm Thất càng cảm thấy mình đáng thương.



Thật ra cô cũng không biết mình đáng thương chuyện gì, nhưng chỉ là rất muốn khóc.



Có vè như nỗi uất ức được dồn lại trong bao năm qua, cuối cùng cũng được bùng nổ vào lúc này.



Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa đã đuổi theo kịp, vừa nhìn đã thấy Thẩm Thất đang chân trần đứng trên nền cỏ, cầm chặt tấm hình và khóc như một đứa trẻ.



Từ Vân Khê nhìn thấy người từ đằng xa đang tiến gần tới mình, liền gọi to: “Tử Dao…..”



Thẩm Tử Dao đi từ từ qua đó, vừa nhìn đã thấy Thẩm Thất đứng khóc.



Cô bé này, sao lại khóc đến nổi vậy?



Chưa biết chuyện gì, nhưng Thẩm Tử Dao nhìn thấy đối phương khóc tội nghiệp như thế, cũng cảm thấy nao lòng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Tử Dao vội vàng hỏi tiếp: “Trong thời gian mẹ bị uy hiếp, rốt cuộc tụi con như thế nào?”



Thẩm Thất thở dài, mấy chuyện này, cũng nên nói cho mẹ biết.



Sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.



Thế là, Thẩm Thất mang những điểm chính của câu chuyện mà mình biết, kể hết cho Thẩm Tử Dao nghe.



Thẩm Thất vừa kể, Thẩm Tử Dao vừa khóc.



Càng nói về sau, hai mẹ con cứ ôm đầu nhau mà khóc.



Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa đi một vòng quay về, nhìn thấy cảnh tượng này.



Lúc đầu thấy Thẩm Thất khóc đáng thương như thế, Lưu Nghĩa và Từ Vân Khê chỉ ngạc nhiên thôi, bây giờ nhìn thấy Thẩm Tử Dao cũng khóc theo, liền cảm thấy kinh ngạc vô cùng.



Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa nhìn nhau, gương mặt hai người đều ngơ ngác như nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì đáng sợ.



Thẩm Thất nhìn thấy Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa quay về, liền lau sạch nước mắt nói: “Mẹ con tớ không sao.”



Thẩm Tử Dao cũng đứng lên, nói: “Đi thôi, đừng đứng bên ngoài nói nữa, vào nhà nói đi.”



Nói xong, Thẩm Tử Dao kéo tay Thẩm Thất đi theo mình vào trong Thánh Điện.



“Rốt cuộc chuyện này là sao đây?” Từ Vân Khê không chịu được nữa.



Bản tính cô ta lúc nào cũng hấp tấp.



Gặp phải những chuyện thế này, đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng.



Thẩm Tử Dao kéo Thẩm Thất vào rửa lại khuôn mặt, rồi nói với Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa: “Hai người qua đây, có chuyện nói với hai người.”



Đợi Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa ngồi xuống, Thẩm Tử Dao mới nói: “Tôi phải xin lỗi hai người trước. Xin lỗi, bao nhiêu năm nay, lúc nào tôi cũng che giấu thân phận của mình với hai người. Tôi sống bao năm nay ở nước ngoài, không phải vì tôi yêu thích cuộc sống ở bên đó, mà do bị ép buộc. Hôm nay tôi mới biết, tôi khờ thế nào, bị người khác lừa suốt hơn hai mươi năm.”