Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 227 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Phùng Mạn Luân ngạc nhiên nói: “Thật sự có thể sao? Thật là cảm ơn bác! Bác gái xin đừng gọi cháu như thế, bác cứ gọi cháu là Man Luân là được.”



Từ Vân Khê bĩu môi, cố ý nói: “Phùng thiếu gia, cô tốt xấu gì cũng là mẹ nuôi của Tiểu Thất!”



Phùng Mạn Luân luôn thân thiện: “Cháu vẫn luôn coi cô Từ là trưởng bối, trưởng bối gọi cháu thế nào, cháu đều cam tâm tình nguyện.”



Lưu Nghĩ không nhịn được lắc đầu nói: “Lời nói thật ngọt!”



Nét mặt Tiểu Thất ái ngại: “Mọi người đủ rồi đó! Dùng bữa thôi!”



Mọi người cùng cười to, cùng cầm lấy đũa.



Không phải không nói, Phùng Mạn Luân khi muốn thật lòng lấy cảm tình của một người, thủ đoạn cũng rất cao.



Cùng dùng bữa, một lúc kéo được cự li gần không ít.



Nhất là khi dùng xong bữa, vén tay áo lên rửa bát, động tác này làm cho Thẩm Tử Dao và Từ Vân Khê thể hiện sự hài lòng.



Một thiếu gia nhà giàu, có thể chủ động vén tay áo lên làm việc này, thì có thể xem anh ta mang theo mục đích để đến.



Một người vì mục dích bỏ qua thân phận của mình, nhất định là có thay đổi lớn.



Thẩm Thất mọi người dùng xong bữa, thì cùng ngồi nói chuyện với nhau.



Điện thoại của Thẩm Thất lại một lần nữa reo lên, Thẩm Thất vừa nhìn số điện thoại, che lấy míc chạy ra ngoài.



“Tiểu Thất...” tiếng nói của Hạ Nhật Ninh ai oán từ trong loa phát ra ngoài: “Em có phải chê anh không đẹp trai nữa rồi?”



Thẩm Thất một dòng màu đen.



Đây là cái gì với cái gì!



“Nếu không phải, tại sao Phùng Mạn Luân đi tìm em, em lại không cho anh qua?” Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói một cách trách móc: “Lẽ nào anh ta đẹp trai hơn anh sao?”



Thẩm Thất đau đầu một lúc: “Nói linh tinh gì vậy.”



Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nhấn mạnh, ánh sáng lóe qua một cách khác thường.



Vừa rồi anh ấy nhận được tin tức, Phùng Mạn Luân mang theo rất nhiều quà qua đó.


Thẩm Thất hỏi tình cờ: “Chung kết đã kết thúc rồi?”



Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Uhm, mọi người đều đã chọn được tuyển thủ mình thích, thi đấu lần này cũng được tính là tất cả hạnh phúc.”



Thẩm Thất có chút tiếc nuối nói: “Em quả nhiên vẫn thiếu kém rất nhiều!”



Hạ Nhật Ninh nói: “Không sao, nếu em muốn đi theo con đường thiết kế này, ngoài Tra Nhĩ Tư ra, anh có thể tìm cho em người thầy khác.”



Thẩm Thất lắc đầu nói: “Thầy Tra Nhĩ Tư đã là đủ lắm rồi, thầy ấy là người thầy cấp cao của Hạ gia chuyên dùng, có thể vượt qua thầy ấy, căn bản không dễ mời? Hơn nữa, em hiện tại nền tàng còn yếu kém, cũng không cần đến một người thầy cao cấp như thế.”



Hạ Nhật Ninh gật đầu nói: “Anh cũng nghĩ như thế, thế rất tốt. Chân đi vững chắc, tốt hơn tham vọng xa xôi.”



Thẩm Thất nhìn mấy người Tiểu Xuân đẩy theo vali to nhỏ, lập tức không chịu được liền hỏi: “Anh đây là mang theo gì thế?”



Vẻ mặt của Hạ Nhật Ninh không giấu được sự đắc ý: “Máy phát điện, cột chống sét,còn có một số đồ làm kiên cố ngồi nhà. Em không phải nói nhà ở đây đã xây dựng hai mươi mấy năm rồi sao? Nếu không tu sửa lại cẩn thận, sẽ không an toàn chút nào?”



Nét mặt của Thẩm Thất kinh ngạc: “Người ta lần đầu gặp nhạc mẫu, đều màng theo thuốc rượu đường trà, anh lại mang theo máy phát điện?”



Hạ Nhật Ninh vẻ mặt kiêu ngạo: “Phùng Mạn Luân mang theo rất nhiều đồ dùng gia dụng bẳng điện, không có máy phát điện công suất lớn, chỉ có thể đặt làm trang trí thôi?”



Thẩm Thất phun ra cười: “Hóa ra đang đợi ở đây.”



Hạ Nhật Ninh làm mất hứng của Thẩm Thất: “Hừm, Nhạc mẫu của anh, cần dùng đến anh ta chú ý đâu?”



Hai người cười cười nói nói thì đã đến của chính.



Tiểu Xuân đã chỉ huy công nhân vào trong lắp đặt máy phát điện, Thẩm Tử Dao cầm theo bình trà đi ra, khi nhìn thấy Hạ Nhật Ninh, mắt lơ đãng một chút, người con trai này, hình như có chút gì đó quá đáng!



Thẩm Tử Dao hoang mang một chút, Hạ Nhật Ninh đã chủ động nói lời chào hỏi: “Mẹ, con xin lỗi, con đến muộn.”



Thẩm Tử Dao vừa mới tiếp nhận con gái của mình đã là một sự thực rất lớn, sau giờ lại tiếp nhận sự thực đường đột thêm một người con rể...



Điều này cần có thời gian từ từ.



Thẩm Tử Dao cưởi mỉm gật đầu, cười rồi nói: “Anh có lòng rồi. Những bức vẽ đó quá đắt giá, tôi không thể nhận.”



“Bức vẽ nào?” Thẩm thất vẫn còn đang mơ hồ.



Hạ Nhật Ninh lại cười mà nói: “Mẹ, con nghe nói mẹ sớm đã đi du học ở nước ngoài học hội họa, cho nên lần này con mang đến đều là các bức vẽ theo phong cách phương tây là chủ yếu. Những thứ này trong mắt người hiểu biết, là nghệ thuật, trong mắt người không hiểu, chỉ là kim tiền. Nếu có thể tiêu một chút tiền, có thể làm mẹ vui hơn, phận làm con rể mới có thể yên tâm.”