Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 230 :
Ngày đăng: 13:31 30/04/20
“Khi đó, con thật là quá tức giận, cũng không hỏi anh ta tình hình cụ thể. Thật sự rất hối hận. ước tính, anh ta cùng với Thẩm Thúy còn chút cặn cũng không có rồi ấy?” Thẩm Thất cười đau khổ nói: “Hạ Nhật Ninh hứa với con, sẽ không để cho họ được sống tốt. Với thủ đoạn và năng lực của Hạ Nhật Ninh, tìm được Thẩm Thúy là một việc rất đơn giản. Mọi việc sau đó, anh ấy cũng không nói gì với con, nhưng con cũng đoán được, kết cục của họ cũng không tốt đẹp gì. Cũng được gọi là trả thù cho bố rồi.”
Thẩm Tử Dao gật đầu.
Mẹ ơi, mẹ nói với con cuộc sống của mẹ ở nước ngoài được không ạ?” Thẩm Thất ôm lấy tay của Thẩm Tử Dao nhẹ nhàng chuyển động “con rất muốn biết.”
Thẩm Tử Dao nhẹ nhàng lau khô nước mắt, trả lời: “Mẹ à, thì như thế đó. Ngoài việc không thể dùng thân phận trong nước và không thể về nước ra, thì cũng chỉ là một người Hoa Kiều bình thường, sống tại một trấn nhỏ, định cư, dạy người bản địa tiếng trung, hội họa, viết chữ. Có thể là do cốt lõi của mẹ tốt, cho nên ở nước ngoài rất nhanh ổn định. Cũng làm việc cho tòa báo ở đó, cũng nhận được không ít thưởng. Sau đó, mẹ không thể rời bỏ trấn nhỏ đó. Bởi vì đối phương hàng tháng định kỳ đều mang đến cho mẹ tình hình của các con.”
“Vì các con, cho dù có chịu nhục hơn nữa cũng phải chịu. Con trai của mẹ còn nhỏ như thế, con gái của mẹ vừa sinh ra thì bị ôm đi, mẹ...mẹ chỉ cố gắng kìm nén hoài niệm, chỉ cần các con bình an là được.” Thẩm Tử Dao nói nhẹ nhàng: “Mẹ chỉ hổ thẹn với các con, với Thẩm gia. Lần này mẹ quay lại, không có mặt mũi nào trở về Thẩm gia. Bao nhiêu năm nay, vì mẹ, làm cho Thẩm gia hổ thẹn.
Thẩm Thất lắc đầu không ngừng: “Mẹ ơi, mẹ đừng thế. Bà ngoại luôn nhớ tới mẹ, thật đó, bà ngoại và cậu chỉ có trách Lâm gia trách Thẩm Cương trách Thẩm Thúy, nhưng chưa bao giờ trách mẹ! Nếu bà ngoại biết mẹ vì sự an toàn của con và anh trai, mới phải đoạt tuyệt quan hệ với gia đình, thì bà ngoại nhất định sẽ tha thứ cho mẹ!”
Thẩm Tử Dao đỏ ửng đôi mắt, thở nhẹ một hơi: “Được rồi, để mẹ nghĩ xem. Đúng rồi, Tiểu Thất, bố của con được trôn ở đâu? Mẹ muốn đi xem bố con.”
“Bố của con được trôn tại nơi hẹn ước với mẹ. Con đưa mẹ đi thăm. Bố biết mẹ sẽ tha thứ cho bố, bố ở trên trời có linh sẽ rất vui!” Thẩm Thất tràn nước mắt nói: “Mẹ......”
Thẩm Thất liền lao vào vòng tay của Thẩm Tử Dao: “Đừng để lạc mất con nữa! Tiểu Thất, cũng rất nhớ mẹ!”
“Được, được. Không để lạc! Mãi không để lạc nữa!” Thẩm Tử Dao ôm lấy Thẩm Thất khóc đâu khổ: “Đợi Tiểu Lục quay lại, chúng ta cùng một nhà, mãi sẽ không phân li!”
Thẩm Thất gật đầu rất mạnh: “Nhanh thôi, anh trai sắp quay lại rồi! Bác sĩ nói, anh trai đã có suy nghĩ chủ quan muốn trở lại thế giới bình thường rồi! Tự kỷ của anh trai, chỉ là sự kích động, chỉ cần ý trí của anh ấy đủ mạnh, anh ấy có thể phục hồi b ình thường! Chùng ta cùng một nhà, mãi mãi đều phải ở cùng nhau!”
Hai mẹ con ôm lấy nhau cùng nói rất lâu rất lâu, đến khi Thẩm Thất không chịu được nữa, mới từ từ ngủ thiếp đi.
Thẩm Thất không biết mình ngủ bao lâu, khi mà cô ấy mở mắt ra, trời đã sáng rực.
Bên cạnh không có gì.
Thẩm Thất rất nhanh nhẹn, một lát liền ngồi dậy, nhận thức hoang mang gọi: “mẹ ơi!”
Bản thân lẽ nào đang nằm mơ?
Mẹ như chưa từng xuất hiện vậy?
Tại sao không có ai bên cạnh mình?
Khi nãy ánh mắt của anh ta, ác độc mà thâm hiểm.
Tuy rằng anh ta nhanh chóng che đật được, nhưng có sự chú ý, vẫn có thể nắm bắt được.
Tiểu Thất ở cùng người con trai thế này, có chịu thiệt thòi không?
Lúc này, điện thoại của Thẩm Thất kêu lên.
Thẩm Thất tiện tay mở điện thoại, mở mail, mail là của cô gửi đến.
Chủ đề của mail là câu nói: “Gọi điện cho cô!”
Nội dung của mail có kèm theo số điện thoại.
Thẩm Thất do dự, rồi cũng gọi điện cho số điện thoại đó.
Điện thoại vừa kêu một tiếng thì được nhận. Lời nói trong điện thoại sốt ruột nói: “Tiểu Thất, Cô vốn muốn công ty đó có hiệu quả, bọn họ tập hợp rất nhiều người, muốn tiếp tục đi thám hiểm mộ! Cháu gần đây đừng có đi thăm mộ!”
Điện thoại của Thẩm Thất mở loa ngoài, tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.
Tất cả con mắt của mọi người đều nhìn vào điện thoại trên tay Thẩm Thất.
Thẩm Thất lâng ra, nói: “Nhưng, cháu đã tìm thấy mẹ rồi, chúng cháu muốn đi gặp bố.”
“Cái gì?” tiếng nói như hét lên trong điện thoại: “Làm sao mà trùng hợp thế? Không được, bây giờ mọi người không được qua đó! Qua đó sẽ có chuyện! Cháu phải tin cô, ngôi mộ đó không được vào!”
Tiếng nói hoảng loạn của El, thông qua loa ngoài, truyền đến mọi ngóc ngách của ngôi nhà.
“Cô ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?” Thẩm Thất không nhịn được hỏi: “Họ trộm mộ có liên quan gì tới chúng ta! Mộ của bố cháu cách ngôi mộ đó hàng nghìn mét cơ!”
“Cô trong một hai lời không thể nói rõ được, tóm lại là không được! Tiểu Thất, nghe lời của Cô! tuyệt đối không được đi!” giọng nói của El rất rõ ràng là hoảng loạn run lên: “Không được đi đâu!”
“Cô ơi, cô ở trong mộ, có phải phát hiện ra gì không?” Thẩm Thất lập tức hỏi.