Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 251 :

Ngày đăng: 13:32 30/04/20


Cậu tứ suy tư nhìn con trai của mình một cái: “Ý kiến này hình như cũng không tồi!”



Vào buổi tối, lúc Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh vừa vào phòng, thì Thẩm Thất vui đến nỗi suýt nữa thì lăn lộn trên sàn mất rồi.



Bởi vì, thật sự quá thoải mái mà!



Ai nói mùa đông của miền Bắc rất cực khổ chứ?



Mau đứng ra đây, đảm bảo người đó sẽ không bị đánh chết đâu!



Lúc ở nhà thi cô đã muốn được thoải mái lăn qua lăn lại từ sớm rồi



Lần này Thẩm Thất thật sự đã làm như vậy!



Cô vứt đôi dép qua một bên, sau đó chạy tới lăn lộn trên tấm thảm trải sàn!



A, đúng là thoải mái quá mà!



Hơi nóng ấm áp bay lên từ nền nhà, nằm trên thảm như vậy, quả nhiên là thoải mái đến nỗi không muốn đứng dậy nữa.



Hạ Nhật Ninh ngồi kế bên Thẩm Thất, nhìn cô một cách chiều chuộng: “Em thích hơi ấm đến vậy ư?”



Thẩm Thất thoải mái ưỡn lưng ra một cái: “Cái này ở miền Nam đâu có đâu.”



“Ai nói không có?” Hạ Nhật Ninh nhíu mày lên: “Cảnh Hoa Trang Viên cũng có hơi ấm mà.”



Thẩm Thất hơi nghi ngờ nhìn hắn: “Hả? Sao em lại không biết vậy?”



“Em cũng đâu có hỏi anh đâu!” Hạ Nhật Ninh bực bội trả lời: “Tuy miền Nam không tập trung cung cấp hơi ấm, nhưng không có nghĩa là chúng ta không có hệ thống cung cấp không khí độc lập!”



Thẩm Thất suy nghĩ một hồi, cảm thấy hình như cũng có lý!



Trước kia khi cô sống ở chỗ của Thẩm Cang, Thẩm Gia không hề có hệ thống cung cấp không khí của riêng mình, mọi người chỉ dùng máy điều hòa mà thôi.



Nên mới khiến cô ấy cho rằng, miền Nam không cung cấp hơi ấm được!



Nếu Cảnh Hoa Trang Viên cũng có, thì Thẩm Thất yên tâm rồi!



Đêm đó, Thẩm Thất quả thật ngủ rất ngon.



Sáng ngày hôm sau, cô đã làm một giấc ngủ nướng hiếm có.



Người hầu đã đi vào nhìn hết mấy lần, đều phát hiện Thẩm Thất vẫn chưa tỉnh dậy, bèn rón rén xoay người ra ngoài báo cáo tình hình.



Đợi đến khi Thẩm Thất tỉnh dậy, thì mặt trời cũng đã lên cao rồi.




“Coi chừng, phía trước có một khúc quanh lớn, mau theo sau nào!” Thẩm Nhị nhắc nhở Thẩm Thất: “Tiểu Ngũ, lo cho Thẩm Thất đi!”



“Được rồi!” Thẩm Ngũ vui mừng hô to, anh giảm tốc độ xuống, cùng Hạ Nhật Ninh bảo vệ Thẩm Thất, từ từ quẹo qua.



Thẩm Thất nghe theo sự chỉ dẫn của Hạ Nhật Ninh, vụng về quẹo qua, sau đó lướt nhanh xuống con dốc ở dưới!



Thẩm Thất hớn hở phát ra tiếng la hét liên hoàn!



“Aaaaaa! Đúng là sướng quá đi!” Thẩm Thất cảm nhận được tiếng gió cứ réo rít bên tai mình, chợt cảm thấy thân hình nhẹ tênh, y hệt như võ công cái thế, không gì có thể sánh bằng được!



Hèn gì nhiều người thích trượt tuyết như vậy!



Cảm giác lướt nhanh như gió này, thật là sảng khoái biết bao!



Thẩm Thất lúc bắt đầu tập luyện tay chân vẫn còn bỡ ngỡ, sau đó dần dần thích ứng, nên cũng bắt đầu làm được những chiêu mới mẻ.



Nhìn thấy Thẩm Thất cười vui vẻ suốt dọc đường như vậy, Thẩm Tứ mới tới gần Hạ Nhật Ninh nói: “Tiểu Thất thích tốc độ đến vậy sao? Có phải con bé rất thích đua xe không?”



“Anh đoán đúng rồi!” Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Cô ấy rất thích tốc độ và những sự kích thích!”



Thẩm Tứ chợt hiểu ra, nhưng Hạ Nhật Ninh lại tiếp tục chế giễu: “Thế nhưng cô ấy rất nhát gan, không dám chạy nhanh, nên chỉ có thể ngắm nhìn người khác đua xe mà thôi.”



Những người xung quanh đều bò lăn ra cười.



Thẩm Thất đã chơi suốt ba tiếng đồng hồ, đến nỗi mệt mỏi nằm lên đất không đứng dậy được nữa.



Khi cô cởi đồ trượt tuyết ra, thì Thẩm Thất cảm thấy tê nhức khắp toàn thân.



Quả nhiên là không muốn đi thêm một bước nào nữa đâu.



Hạ Nhật Ninh chợt đi đến trước mặt Thẩm Thất, hắn cong lưng lại, ngước đầu lên nhìn cô.



Phản ứng đầu tiên của Thẩm Thất là ngơ ngác, nhưng sau đó cô đã hiểu ra, liền hí hửng nhảy lên lưng của Hạ Nhật Ninh.



Đôi tay Hạ Nhật Ninh ôm lấy chân của Thẩm Thất, hắn bèn hất cô lên một cái, xoay vòng mấy cái trên đất.



Thẩm Thất ôm lấy cổ của Hạ Nhật Ninh hét lên, sống chết cũng không chịu buông tay!



“Đi nào, chúng ta đi ăn nào!” Thẩm Nhất thân là lão đại đã ra mệnh lệnh: “Anh dẫn mọi người đi ăn món ngon đích thực của chúng ta!”



Thẩm Thất chợt rất vui mừng, nằm trên lưng của Hạ Nhật Ninh nói: “Cho anh vất vả chút đó, một lát mới có thể ăn nhiều hơn.”



Hạ Nhật Ninh giơ tay lên vỗ vào mông của Thẩm Thất: “Hình như em lại nặng hơn rồi!”