Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 254 :

Ngày đăng: 13:32 30/04/20


Tiểu Xuân thầm nghĩ, lẽ nào thiếu phu nhân nhìn thấy nhân viên khách sạn bị người ta bắt nạt nên mới không nhịn được mà đứng ra lo chuyện bao đồng, cho nên bị người ta bắt nạt rồi?



Nếu là như vậy thật thì phải tìm ra tên khốn kia sau đó dạy cho hắn một trận đàng hoàng mới được.



Tiểu Xuân nói kết quả điều tra cho Hạ Nhật Ninh.



Hạ Nhật Ninh không nói gì, chỉ gật đầu.



Ăn cơm xong, giờ nghỉ trưa.



Mấy người trong phòng bắt đầu chơi bài và nói chuyện phiếm, chuẩn bị buổi tối đi đến Thế Giới Điêu Khắc Băng.



Thẩm Thất ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, cầm số điện thoại Trình Thiên Cát để lại trong tay, do dự một hồi, cuối cùng vẫn thêm zalo của đối phương.



Thẩm Thất thấy tên zalo của đối phương viết: Tiểu Thiên Sứ của tôi, em ở phương nào? Em có biết tôi tìm em cực khổ lắm không?



Thẩm Thất liền cảm thấy có gì đó không hay rồi.



Hắn... Hắn vẫn luôn tìm mình sao?



Trong đầu Thẩm Thất bỗng hiện lên hình ảnh lặp đi lặp lại vô số lần trong mơ kia.



Anh trai nhỏ cười híp mắt đứng trước mặt, giơ tay lên nhẹ nhàng gõ một cái trán mình: “Nhóc con, rốt cuộc anh cũng tìm được em!”



Anh trai nhỏ trong mơ trông khá mơ hồ, không nhìn rõ ngũ quan, đó thật sự là Trình Thiên Cát sao?



Hay nói cách khác, anh trai nhỏ khi còn bé lớn lên có dáng dấp của Trình Thiên Cát bây giờ sao?



Lúc Thẩm Thất đang suy nghĩ lung tung, liền có một thông báo zalo.



Ngón tay Thẩm Thất chạm một cái, tin nhắn do Trình Thiên Cát gửi tới.



Hắn gửi một bức ảnh, nội dung bức ảnh là vết thương đã băng bó xong.



Cánh tay rắn chắc lực lưỡng, bộ dạng khi được băng bó trông cũng rất đẹp.



Trình Thiên Cát còn gửi kèm theo ba chữ: “Đừng lo lắng.”



Mắt Thẩm Thất liền hiện lên tia ấm áp, trả lời lại: “Ai thèm.”



Trình Thiên Cát liền gửi lại hình một khuôn mặt cười: “Đi chơi thêm nhiều nơi ở Đông



Bắc nhé, chơi vui vẻ nhé!”



Thẩm Thất không biết nên trả lời cái gì, chỉ đành cất điện thoại đi.



Hạ Nhật Ninh vừa đánh mạt trượt vừa để ý Thẩm Thất.



Từ lúc ăn cơm trưa đến giờ, Thẩm Thất đều mang dáng vẻ tâm sự đầy mình.


“Oa, em rất thích! Cám ơn anh!” Thẩm Thất đưa tay nhận lấy, vui vẻ ăn.



Bởi vì buổi tối nhiệt độ cực thấp, kẹo hô lô nhanh chóng bị đông lại, khi ăn trong miệng đúng là có một phong vị khác.



“Ngon không?” Hạ Nhật Ninh hỏi.



“Ngon!” Thẩm Thất vui vẻ trả lời.



“Anh thử với.” Hạ Nhật Ninh cúi đầu cắn một miếng ở cây kẹo hồ lô Thẩm Thất vừa ăn.



Mặt Thẩm Thất lập tức ửng hồng!



Hắn ăn cây kẹo hô lô mình vừa cắn rồi ư!



Ôi ôi ôi, các anh ở bên cạnh đang nhìn kìa!



Một vừa hai phải thôi chứ!



“Chúng ta không thấy gì cả.” Thẩm Nhất quay người đi.



Những người khác cũng yên lặng xoay người theo.



Từ lúc ăn cơm trưa, Hạ Nhật Ninh đã đưa mắt nhìn Thẩm Thất rất lâu rồi.



Đến khi ra ngoài, hai người cũng không được thân mật chút nào, chắc em rể không nhịn được nữa rồi!



Ha ha ha ha ha...



Hạ Nhật Ninh cười híp mắt nói: “Ừm, thực sự rất ngọt!”



Nói xong, Hạ Nhật Ninh cúi đầu, liếm nước đường còn dính bên mép Thẩm Thất: “Ôi, cái này còn ngọt hơn.”



Thẩm Thất thẹn thùng hận không thể đào hố chui xuống dưới băng!



Sao lại có làm loại chuyện như vậy giữa thanh thiên bạch nhật chứ?



Sao lại như vậy chứ!



Tiểu Xuân sớm đã lánh ra xa, vờ như không nhìn thấy.



Thẩm Thất đỏ mặt giơ tay lên đấm ngực Hạ Nhật Ninh: “Đừng lộn xộn! Nhiều người như vậy mà!”



“Ừ, đợi về nhà nằm trên giường thì mới quấy em.” Giọng Hạ Nhật Ninh dịu nhẹ như nước suối róc rách, trong suốt mà mỹ hảo.



Mặt Thẩm Thất đỏ hơn: “Đừng lộn xộn nữa!”



Lúc xấu hổ cô thường nói hai chữ này.



“Tiểu Thất...” Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nắm bàng tay đang đeo gang tay của Thẩm Thất, áp trán lên đỉnh đầu Thẩm Thất: “Anh muốn đi vào tim em được không?”