Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 257 :

Ngày đăng: 13:32 30/04/20


Thẩm Nhất không chờ đối phương nói tiếp, trực tiếp cúp máy.



Thẩm Thất cầm theo một đống trang sức, vẫn đang mơ hồ: “Ai gọi đấy?”



Thẩm Nhất khẽ cười: “người không liên quan, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm!”



Thẩm Thất vui vẻ gật đầu: “vâng!”



Hai người không đi xa lắm, chính là nhà hàng buffet bên cạnh đó để giải quyết bữa trưa.



Thẩm Thất đem đống đồ trên tay dồn vào một túi chung, xách trên tay Thẩm Nhất, hai người vui vẻ chuẩn bị đi lấy thức ăn.



Từ xa Thẩm Thất đã nhìn thấy bánh macaron, ôm lấy dĩa liền đi gắp, cô ấy vừa đưa cây gắp ra, vừa lúc này có một chiếc gắp khác gắp tới, hai người đồng thời chọn cùng một chiếc macaron.



Thẩm Thất vừa mới buông tay, thì nghe thấy giọng nói ở bên cạnh vang lên: “Ủa? sao cậu lại ở đây?”



Thẩm Thất vừa ngẩng đầu lên, liền đơ người!



Cô ấy cũng không ngờ ở đây lại lần nữa gặp lại Trình Thiên Cát.



Thật lòng mà nói, cô ấy có hơi phiền.



Bởi vì cô ấy không biết nên trạng thái và tâm thái nào để đối diện với người bạn này.



So với người yêu thì vẫn thiếu một chút, so với bạn bè thì trên bạn bè một chút.



Nói là thanh mai trúc mã, cũng không đúng lắm.



Thế nhưng, hai người thật sự không xa lạ.



“Trùng hợp quá, cậu cũng ở đây.” Thẩm Thất tươi cười.



Trình Thiên Cát nhìn Thẩm Nhất ở đằng xa nói: “đi ăn với bạn sao?”



“Không phải, đó là anh tớ.” Thẩm Thất cười đáp: “Anh hai tớ.”



Trình Thiên Cát ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “qua tiếp anh ấy cho tốt.”



Thẩm Thất gật đầu.



“Có rảnh thì liên lạc qua điện thoại?” Trình Thiên Cát cười bảnh bao: “Anh vẫn rất nhớ em.”



Thẩm Thất cười rụt rè gật đầu.


Ba người gọi món, rất nhanh nói chuyện trên trời dưới đất với nhau.



Lâm Khải Văn là nhà nhiếp ảnh, chắc chắn đi qua nhiều nới, chụp qua nhiều cảnh đẹp.



Những nơi này Thẩm thất đều chưa đi qua bao giờ, nên rất hiếu kỳ về mọi thứ.



Lâm Khải Văn xua tay với Thẩm Thất nói: “Cho cậu xem hình trong điện thoại của tớ! Tuy là chụp bằng điện thọai, nhưng bắt được góc độ, tấm hình vẫn chụp ra rất có cảm giác."



Thẩm Thất quả nhiên không kiềm được sự hiếu kỳ của mình, chạy đến bên cạnh Lâm Khải Văn ngồi xuống.



Thẩm Nhất lúc này đi ra nhận cuộc điện thoại, Thẩm Thất đưa tay nhận lấy điện thoại của Lâm Khải Văn, bắt đầu tập trung tinh thần nhìn những bức ảnh.



Lâm Khải Văn nhìn thấy tóc Thẩm Thất rớt xuống, liền đưa tay giúp Thẩm Thất vén tóc lên.



Ngón tay có phần chai sạm chạm vào mặt Thẩm Thất, cả người Thẩm Thất cứng đơ.



Thật là một phản ứng kỳ lạ.



Lưu Nghĩa cũng từng giúp mình vén tóc, nhưng mình chưa bao giờ có cảm giác này.



Nhưng Lâm Khải Văn này giúp mình vén tóc, tại sao lại cảm thấy là lạ thế nhỉ?



Chẳng lẽ là do mới quen, nguyên do không thân lắm?



Thẩm Thất cố gắng bình tĩnh xem tiếp các hình.



Lâm Khải Văn vô tình lướt nhìn qua mặt nghiêng của Thẩm Thất, nhỏ giọng nói: “Có ai khen qua cậu trông rất xinh đẹp?”



Thẩm Thất lắc đầu.



Có anh hai bên cạnh, thì có đẹp thế nào cũng không được gọi là đẹp!



Anh hai có thể nói là một sự tồn tại dù là nam hay nữ đều không sánh được!



“Thế thì thật đáng tiếc! Cô gái xinh đẹp thế này, lại không ai khen cả.” Ngón tay Lâm Khải Văn luồn qua làn tóc dài bên cổ của Thẩm Thất, nhẹ nhàng trau chuốt: “Tóc thật thơm.”



Cảm giác kỳ lạ trong lòng Thẩm Thất lần nữa trổi dậy.



Sao kỳ lạ như thế?



Cứ cảm thấy mình dường như không phải ngồi cùng một cô gái, mà là cùng một người con trai?



Lâm Khải Văn cảm nhận được sự cứng đơ của Thẩm Thất, liền nói: “cậu sao thế?”