Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 300 :

Ngày đăng: 13:32 30/04/20


Chợt nghe thấy giọng nói của Hạ Nhật Ninh, Vưu Tâm Nguyệt xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy Hạ Nhật Ninh và Thẩm Ngũ đang đứng ở cửa.



Sắc mặt của Thẩm Ngũ vô cùng khó coi.



Là người bên nhà gái, lại chính tai nghe thấy bà thông gia lên kế hoạch như vậy, thuê mấy tên côn đồ hủy đi sự trong sạch của em gái mình!



Chuyện như thế ai chịu được?



Nhưng mà dù sao Thẩm Ngũ cũng là một người đàn ông trưởng thành, anh ta còn chưa dễ kích động đến mức không phân rõ trắng đen thì đã nổi trận lôi đình.



Vừa rồi anh ta cũng đã nghe rõ ràng, Hạ lão phu nhân vẫn giữ lập trường đứng về phía Thẩm Thất, luôn bảo vệ Thẩm Thất.



Ân tình này, hắn xin nhận.



Hạ lão phu nhân chỉ vào Thẩm Ngũ mà nói: “Cô cầu xin tôi thì có ích gì? Nhà mẹ đẻ của người ta đến kìa! Cô đi mà cầu xin người ta là được rồi! Bà già như tôi không chịu nổi!”



Nói xong câu đó, Hạ lão phu nhân ho sặc sụa một trận, tưởng chừng muốn nghẹt thở.



Nhìn thấy Hạ lão phu nhân tức đến như vậy, Hạ Quốc Tường càng luống cuống, vội van xin Hạ lão phu nhân thuốc uống trước: “Mẹ, xin mẹ đừng nói nữa mà, mẹ uống thuốc trước đã! Hòa quản gia, mau, mau cho bà ấy uống thuốc!”



Hòa quản gia cũng sốt ruột: “Lão phu nhân, bây giờ người chính là trụ cột của nhà họ Hạ! Tiểu Thất còn phải dựa vào người, nếu người ngã xuống rồi, ai làm chỗ dựa cho Tiểu Thất đây?”



Nghe thấy quản gia Hòa nói như vậy, Hạ lão phu nhân mới nhận lấy thuốc rồi uống vào.



“Phải, tôi không ngã xuống được! Nếu như tôi cứ chết đi rồi, ai làm chỗ dựa cho Tiểu Thất đây? Cái nhà họ Hạ này còn không phải là để cho mụ ác độc như cô muốn làm gì thì làm hay sao?”



Hạ lão phu nhân run run chỉ vào Vưu Tâm Nguyệt.



“Nhà họ Hạ của tôi không thể nào có một nữ chủ nhân như vậy nữa! Cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Hạ không thể hủy hoại trong tay một mụ đàn bà ác độc như cô được!”



Hạ Nhật Ninh nghe thấy Hạ lão phu nhân muốn đuổi Vưu Tâm Nguyệt ra khỏi nhà, trong lòng lập tức đấu tranh tư tưởng.



Thế nhưng vào giờ phút này, hắn thật sự rất thất vọng về Hạ phu nhân, rất thất vọng!



Trong thời gian diễn ra cuộc thi của Thẩm Thất và Thôi Nguyệt Lam, Vưu Tâm Nguyệt nhúng tay vào chuyện đó, lúc ấy Hạ Nhật Ninh còn chưa thất vọng như vậy.



Hắn chỉ cảm thấy rất bất đắc dĩ, rất mệt mỏi.



Tuy nhiên hắn cũng chưa thất vọng.
Toàn bộ quá trình này Hạ Nhật Ninh không hề xen vào, thế nhưng lòng dạ cũng giá lạnh.



Người mẹ mà hắn vẫn luôn khổ tâm thúc đẩy, muốn cho bà trở về, lại tặng cho hắn một món quà lớn như vậy.



Hạ Nhật Ninh có lẽ chính là người bị tổn thương sâu sắc nhất.



Thế nhưng dẫu có tổn thương thì hắn cũng chỉ có thể giấu trong tận đáy lòng, không thể dễ dàng bày ra cho người khác nhìn thấy.



Hạ Nhật Ninh cô đơn xoay người đi ra bên ngoài.



Nhìn thấy Hạ Nhật Ninh đi ra, Thẩm Thất lập tức tiến lên đón, thấy sắc mặt của hắn khác lạ, cô bèn ân cần hỏi: “Nhật Ninh, anh làm sao vậy?”



Hạ Nhật Ninh ôm chầm lấy Thẩm Thất, nghẹn ngào nói bên tai cô: “Tiểu Thất, thật xin lỗi...”



Muôn vàn lời nói đều hóa thành một câu xin lỗi này.



Hắn cũng không biết nên giải thích thế nào về chuyện này với Thẩm Thất.



Thậm chí, hắn sợ phải nói cho Thẩm Thất những chân tướng đó.



Nếu như Thẩm Thất biết là Vưu Tâm Nguyệt hãm hại cô không thành, ngược lại là làm hại Thôi Nguyệt Lam, vậy thì cô ấy có thể tha thứ cho mình sao?



Cô ấy còn có thể công nhận cha mẹ của mình ư?



Hạ Nhật Ninh không dám nghĩ, không dám đánh cuộc.



Hắn không thua nổi ván này.



Cả đời của hắn, nguyện vọng lớn nhất chính là bảo vệ Thẩm Thất.



Thế nhưng vì sao lại khó như vậy?



Hắn tìm cô mười tám năm!



Hắn đợi cô mười tám năm!



Ông trời có mắt, dùng cách thức này để đưa thiên sứ của hắn đến cạnh hắn, nhưng vì sao lại muốn an bài như thế, đâm vào trên ngực hắn một con dao vĩnh viễn cũng chẳng thể rút ra được?