Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 302 :
Ngày đăng: 13:32 30/04/20
Thẩm thất cười rồi nói: “Vâng ạ.”
Quan khách hôm nay quá nhiều, bọn họ đều chăm sóc chu đáo mọi phương diện.
Chào hỏi với các quan khách, nhan tiện nói qua một chút về kinh doanh.
Đây là cách làm phổ biến của xã hội thượng lưu.
Không được lãng phí cơ hội gặp mặt tốt như thế này.
Văn Nhất Phi bọn họ những người kế thừa tiếp theo thời đại mới, đều không ở trong khuân viên của Hạ lão phu nhân, mà lại ở trong khu biệt thự đó của Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất đang ở.
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất đi qua, mất một chút thời gian.
Khi đợi hai người đi tới, thì nhìn thấy biểu hiện khó chịu trên mặt của Căn Nhất Phi.
Một cô gái đang ngồi bên cạnh lau nước mắt khóc tu tu, nét mặt bị bắt nạt.
Bên cạnh có mấy người đang không ngừng an ủi cô ấy.
Lưu Nghĩ khoanh tay đứng bên cạnh, biểu thị trên khuôn mặt ảm đạm.
Từ trước tới giờ Phạm Thịnh Phạm Li rất thích đùa nghịch khó có được một vẻ nghiêm chỉnh, đứng ở vị trí phía xa đợi kết quả.
Có thể làm cho Phạm Thịnh Phạm Li yên tĩnh như thế, xem ra sự việc chắc chắn có chút rắc rối.
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất nhanh chóng đi qua.
Vừa vòng sang, nhìn thấy Phùng Mạn Luân và Phùng Khả Hân cũng ở đây.
Hai người thể hiện rõ là đến xem trò hay, căn bản không tham dự.
Ở đây xảy ra chuyện gì thế?
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất vừa đi tới, mấy người đang khuyên nhủ, lập tức đứng thẳng người dậy, không nói gì thêm.
“Đây là làm sao vậy?” Thẩm Thất hỏi: “Vừa mới bình thường mà giờ lại khóc thế? Nhất Phi, Việc này là thế nào vậy?”
Nét mặt của Văn Nhất Phi khó chịu giống như động vào vũng mực đen, nói vẻ khó chịu: “Anh cũng không biết! Cô gái này! Luôn mực nói anh lợi dụng cô ta! Anh thật sự muốn mắng người! Anh Văn Nhất Phi cần lợi dụng người ta không?”
Cô gái đang khóc đó liền ngẩng đầu nhìn Văn Nhất Phi nói: “Lẽ nào tôi còn có thể dùng danh dự của bản thân mình, đi làm việc lừa người sao?”
Phạm Thịnh Phạm Li vỗ tay: “Loại việc này không phải chưa xảy ra!”
Thẩm Thất giơ tay ngắt lời của họ “Đợi đã, nói rõ ràng, rút cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Mọi người có mặt tại hiện trường đều không nói gì.
Phùng Khả Hân nhìn Phùng Mạn Luân, nói một cách hạnh phúc trên nỗi khổ của người khác: “Vừa nãy cô gái này đột nhiên quần áo không chỉnh tề từ phòng này chạy ra ngoài.”
Lẽ nào trước tiệc mừng thọ, bà nội có nói với mình, Hạ gia vốn rất tốt, không có việc bẩn thỉu nào.
Mà chi dưới thì khác xa.
Các việc bẩn thỉu đều có thể làm được.
Lẽ nào bà nội lại tự dự liệu cho mình, hóa ra là thật sự có việc như thế!
Thẩm Thất cũng cảm thấy rất kỳ lạ, bây giờ là thời đại nào rồi, Hạ gia môn gia hiển hách như thế, vẫn còn có một người liều mạng sinh con gái, dựa vào việc gả con gái kiếm tiền!
Thẩm Thất đột nhiên nghĩ tới cảnh trong “Hồng Lâu Mộng”, cảm thấy thật sự rất giống!
Gia môn hiển hách đi nữa, cũng sẽ có nhưng việc sai sót.
Chính là những chi nhánh, luôn là những việc không cho người khác biết.
Chỉ là việc này xảy ra trong chi của Hạ gia, xảy ra trong xã hội hiện tại, còn cảm thấy rất kỳ lạ.
Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn qua Hạ tam cô nương, không chịu được tán đồng lời nói của Văn Nhất Phi.
Đôi mắt đào hoa của Văn Nhất Phi, là phong lưu đa tình.
Người con trai như thế, thật sự không được đi trêu gẹo Hạ tam cô nương.
Nếu nói về so sánh dung mạo, thì đúng là làm nhục Văn Nhất Phi!
Nhưng, trong hoàn cảnh quan trọng như thế này, xảy ra chuyện như vậy, thì không liên quan đến dung mạo!
Cũng phải đưa cho mọi người một lời giải thích?
Cho nên, Hạ Nhật Ninh trực tiếp hỏi Hạ tam cô nương, em muốn thế nào?
Muốn tiền?
Hay là muốn người?
Muốn tiền, thì dễ thôi.
Muốn người, thì khó đó.
Đạo lý này, thực ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Chỉ là không nói ra mà thôi.
Lẽ nào nhiều người xem kịch hay, có lẽ đều muốn xem Hạ tam cô nương này làm nền lâu như thế, cuối cùng phải có thù lao chứ?
Qủa nhiên, Hạ Tam cô nương nghe thấy Hạ Nhật Ninh hỏi như thế xong, cúi đầu nói: “Em năm nay đã 25 tuổi rồi, em gái của em đều xuất giá rồi.”