Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 304 :
Ngày đăng: 13:32 30/04/20
Phùng Khả Hân không phải là không nghĩ đến muốn làm khó Lưu Nghĩ.
Nhưng thực sự cô ta không dám.
Cô ấy không phải Lưu Nghĩ là quyền anh mà không dám ra tay, mà lần này quay lại, là xin Phùng Mạn Luân rất lâu, Phùng Mạn Luân mới gật đầu đồng ý, cho phép cô ta về nhà ăn tết.
Nếu cô ta không nghe theo lời của Phùng Mạn Luân, vậy thì rất có khả năng, lần này cô ta đi Mỹ thì không quay lại được.
Phùng Khả Hân không dám đánh cược suy nghĩ của Phùng Mạn Luân.
Lưu Nghĩ đích thực không phải là Thẩm Thất, không thể dùng thủ đoạn ngang ngược.
Nếu dùng thế mạnh với Lưu Nghĩ, cô ta chỉ có thể trở thành càng mạnh.
Nhưng Phùng Khả Hân chịu nỗi tức giận này, cô ta lại không làm gì được.
Đây là tính ác trong nhân loại.
Thứ mà cô ta không muốn, người khác cùng đừng có được.
Nếu không thì không xong với cô ta!
Văn Nhất Phi thực ra không phải là lần đâu tiên thể hiện sắc mặt với Phùng Khả Hân.
Khi anh ta thích Phùng Khả Hân, thì Phùng Khả Hân là bảo bối.
Khi mà anh ta không để ý đến Phùng Khả Hân, thì Phùng Khả Hân được xem là gì?
Cho nên, lần này, Văn Nhất Phi coi như cảnh cáo Phùng Khả Hân.
Nếu cô ta dám làm gì với Lưu Nghĩ, thì anh ấy sẽ không nể mặt.
Thẩm Thất thu tay lại, thở dài, nói: “Thực ra là ai, tớ cũng đoán được. Buổi sáng hôm đó, mẹ chồng tớ gọi tớ đi lấy cho bà ấy món đồ. Không lấy được đồ, mà lại suýt nữa gặp phải người xấu.”
Lúc này, Thẩm Thất nói lại với Lưu Nghĩ chuyện xảy ra vào buổi sáng hôm đó.
Quả nhiên, Lưu Nghĩ nghe xong, con mắt trợn tròn: “Tới đi tìm bà ấy đòi công bằng!”
Thẩm Thất giữ chặt lấy Lưu Nghĩ: “Đừng! Hôm nay là ngày gì? có bị oan ức lớn hơn nữa, cũng phải nuốt vào trong! Hơn nữa...Hạ Nhật Ninh cũng tới nói xin lỗi với tớ, đương nhiên, bà nội đã xử lý qua chuyện này rồi. Bà nội đã ra mặt xử lý, tờ càng không thể nói gì rồi. Bởi vì,bà nội thật sự rất thích tớ, hơn nữa vì tớ, cũng gây khó chịu với mẹ chống tớ. Hạ Ninh là người con hiếu thuận. Anh ấy bao nhiêu năm nay, luôn suy nghĩ để cho bố mẹ chồng về nhà. Nếu tại thời điểm quan trọng như thế, tớ lại thừa cơ hãm hại, thêm chuyện này, vậy thì mẹ chồng tớ nhất định sẽ không ở được trong nhà Hạ gia. Nhật Ninh sẽ rất đau lòng. Tớ không thể làm thế.”
Lưu Nghĩ thở dài nói: “Cậu luôn suy nghĩ về người khác, mà lại không nghĩ cho bản thân mình.”
“Có lẽ là vì hai bên đều hiểu, cho nên mới càng thêm yêu thương nhau.” Thẩm Thất trả lời.
Khi hai người nói chuyện, có một lời nói từ bên cạnh truyền tới.
Có lễ là vì tiếng nói của Thẩm Thất với Lưu Nghĩ rất nhỏ, cũng có thể là do tâm trạng của đối phương quá kích động, vì thế không hề phát hiện Thẩm Thất và Lưu Nghĩ.
Mà Thẩm Thất và Lưu Nghĩ lại nghe thấy lời của đối phương.
“Người làm sao mà ngốc thế? Muốn Văn Nhất Phi lấy ngươi? Đầu của ngươi là nghĩ thế nào vậy?” Tiếng của một người con trai đang dạy bảo, từ bên cạnh truyền tới: “Văn Nhất Phi là người ngươi có thể nghĩ tới? Khi đó ngươi không nên để anh ta lấy ngươi!”
“Vậy ta có thể làm sao? Ta đã đi mai mối bao nhiêu lần rồi! Tiếp tục không gả đi được, ngươi hãy từ bỏ ta đi?” Tiếng của Hạ tam cô nương cũng truyền tới.
“Đồ vô dụng!” Tiếng nói của người con trai to thêm: “Kết quả ngươi cũng không bám được Văn Nhất Phi! Ngươi cũng phải biết cách lấy chút tiền! Ngươi xem xem, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, danh dự của ngươi đều mất hết rồi, Văn Nhất Phi cũng không cần ngươi, một đồng tiền cũng không cho ngươi. Ta xem ngươi bây giờ làm thế nào! Về sau, càng không có người muốn ngươi! Nếu không, ngươi gả cho ông chủ Vương đi! Lễ vật ông ta đưa tới cũng không ít!”
Hạ tam cô nương kêu gào lên: “Bố! bố lại muốn con gả cho ông chủ Vương? Tuổi của ông ta còn lớn hơn tuổi bố? Con gả qua đó làm vợ bé hay làm nô lệ? Những đứa con của ông ta, đứa nào tốt đâu? ông ta sẽ để cho con yên ổn sao?”
“Vậy con có thể tìm được người nào có lễ vật nhiều hơn ông chủ Vương không? Vậy con gả đi! Ta nuôi con, một chút giá trị cũng không cho ta cái gì, con còn có lý à?” Hạ tam cũng đổi giọng khó chịu: “Ta Hạ tam cũng nuôi bao nhiêu con gái, người nào người nấy gả đi không tồi, đều đưa cho một khoản tiền sính lễ lớn. Khi đến lượt ngươi, thì biến thành hàng đền tiền! Ta biết, ngươi cùng người mẹ khi đó, sẽ không tốt hơn đâu!”
Hạ tam cô nương cũng ức chế phẫn nộ, nói: “Mẹ của tôi không tốt đi nữa, cũng nuôi tôi trưởng thành! ông ngoài việc cho tôi cái Họ ra, thì ông đã cho tôi cái gì rồi?”