Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 318 :

Ngày đăng: 13:32 30/04/20


Thẩm Thất từ từ xoay người.



Giống như cảnh trong phim điện ảnh vậy.



Nhưng chỉ một cái xoay người thôi mà cũng tiêu tốn hết toàn bộ sức lực.



Chỉ một cái xoay người mà mất gần một phút đồng hồ.



Thời điểm đối mặt với Hạ Nhật Ninh, gương mặt Thẩm Thất ướt đẫm nước mắt.



Hạ Nhật Ninh thấy nước mắt trên mặt Thẩm Thất thì trong lòng đau đớn tột cùng, sự đau đớn đó từ từ lan ra khắp toàn thân.



Hắn đã thề rằng cả đời này hắn sẽ không để người phụ nữ mà hắn yêu phải khóc.



Thế mà hắn đã nuốt lời rồi.



Cả sân bay vốn đang ồn ào dường như chợt yên tĩnh lại.



Không, không phải trở nên yên tĩnh mà là bây giờ hai người họ chỉ có thể nhìn thấy nhau chứ không thể nhìn thấy hay nghe thấy những thứ khác.



Thẩm Thất lặng lẽ khóc rồi nhìn Hạ Nhật Ninh.



Hạ Nhật Ninh lại nhìn Thẩm Thất với vẻ mặt tự trách.



Cả hai người đều không nói gì.



Đám Tiểu Xuân cũng tinh ý lùi về phía sau mấy bước, ngăn mấy người xung quanh xúm lại.



“Tiểu Thất, em sao vậy?” Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng mở miệng.



Thẩm Thất nghe thấy câu hỏi của hắn thì liền nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.



Nước mắt cô lăn dài trên gò má.



Hai tay cô nắm chặt, buông thõng bên người, cả người căng cứng lên nhưng không hề nói một chữ nào.



Mình làm sao thế?



Đúng vậy, mình đang làm sao thế này?



Không phải mình đã tự nói rằng mình phải buông tay rồi ư?



Vì sao lúc nhìn anh ấy thì mình lại bỗng nhiên mềm lòng?



Thẩm Thất à, mày không thể ở bên anh ấy nữa rồi.



Mẹ của anh ấy đã giết bố của mày.



Giữa hai người có một khoảng cách rất xa, cũng rất sâu.



Hạ Nhật Ninh, anh cần gì phải ra vẻ thâm tình như thế?



Anh đã đạt được thứ anh muốn rồi.



Sao anh lại còn không tha cho tôi?



Thấy tôi chật vật như thế anh vui lắm đúng không?



Trước đây, tôi cho rằng, tôi có thể tin anh.
“Không. Anh không đồng ý.” Hạ Nhật Ninh ra sức lắc đầu: “Anh sẽ không để em đi.”



Thẩm Thất tiếp tục nói: “Tôi đã trả hết những thứ mà Hạ gia đã cho tôi lại cho anh rồi. Mặc dù chúng ta vẫn chưa ký thỏa thuận ly hôn nhưng sau khi ly hôn, tôi không cần gì cả. Hạ Nhật Ninh, luật pháp nước ta có nói rằng, chỉ cần chúng ta ly thân hai năm thì được chứng nhận là tình cảm rạn nứt, lúc này chúng ta sẽ được xử ly hôn.”



Hạ Nhật Ninh thốt lên: “Thẩm Thất, em có tin anh không thể rời xa em không?”



“Sau đó thì sao? Bức chết tôi ư? Được, đúng lúc tôi muốn xuống hoàng tuyền gặp ba! Tối muốn nhận lỗi với ba tôi, tôi đã yêu con trai của kẻ thù rồi! Đứa con gái như tôi quá bất hiếu!” Thẩm Thất điên cuồng hét lên: “Tôi có lỗi với ba tôi, là lỗi của tôi! Tất cả đều là lỗi của tôi!”



Hạ Nhật Ninh bỗng nhiên không nói nên lới.



Thẩm Thất rất nghiêm túc.



Cô thà chết chứ không muốn quay đầu.



Hắn có thể làm gì bây giờ?



Một bên là mẹ ruột, một bên là vợ.



Hai người phụ nữ này đều là những người mà hắn không thể vứt bỏ.



Lúc này, loa phát thanh của sân bay không biết vì trùng hợp hay là gì mà lại phát một bài hát của diễn viên Tiết Chi Khiêm.



“Để cùng phối hợp diễn xuất cùng anh mà em đã vờ như mù quáng



Đang ép người yêu anh nhất biểu diễn một cách vui vẻ.



Đến lúc nào chúng ta lại bắt đầu quay lại điểm mấu chốt.



Nhìn những màn biểu diễn vụng về này theo sự thay đổi của thời gian.



Sao anh lại vờ như đã từng yêu em sâu đậm?



Em phải biến thành người thế nào mới có thể ngừng chán ghét.



Hóa ra yêu đến mức buông bỏ để phòng.



Mới chính là thử thách.



Cho dù anh nghĩ sao thì em cũng mặc kệ.



Nhưng mà kỹ thuật diễn xuất của anh cũng có hạn.



Cũng không cần nói ra cảm nghĩ.



Xa nhau chính là chuyện bình thường.”



Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh nghe xong giai điệu quen thuộc này thì khuôn mặt cùng đẫm lệ.



Không thể trở về được.



Tất cả đã không thể cứu vãn nữa rồi.



Lúc này, lời thúc giục Thẩm Thất phải làm thủ tục để lên máy bay vang lên: “Chuyến bay xxx sắp cất cánh, xin mời những hành khách chưa làm thủ tục đến ngay quầy số chín để làm thủ tục lên máy bay.”



Thẩm Thất liếc nhìn Hạ Nhật Ninh một cách thật sâu, cô cắn răng xoay người rời đi.



Hạ Nhật Ninh cứ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của Thẩm Thất.