Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 340 :

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Hạ Nhật Ninh nói mặc kệ là mặc kệ thật.



Tự lấy máy tính xách tay luyện cấp lại từ đầu.



Mặc dù đây là lần đầu tiên Hạ Nhật Ninh chơi Tân Thủ Thôn từ đầu, nhưng hắn lên cấp rất nhanh.



Tốc độ vù vù, chỉ mới hơn nửa giờ, đã ra ngoài Tân Thủ Thôn, đến luôn nơi Thẩm Thất đang ở.



Thẩm Thất vốn không hề chú ý vì sao các đại thần lại đột nhiên biến mất, chỉ mải nói chuyện gia đình với Lưu Nghĩa. Nói chuyện một hồi, thì không hiểu sao bên cạnh lại xuất hiện một người mới chơi.



Người chơi mới này có cách nói chuyện rất ngây thơ đáng yêu, nói với Thẩm Thất: “Người đẹp, lần đầu tiên tôi chơi trò này còn chưa hiểu nhiều, vậy tôi có thể đi cùng cô không? Bình thường tôi rất hay bị quái vật giết đấy.”



Thẩm Thất nhìn cấp bậc của hắn, cảm thấy vô cùng thương cảm liền nói rằng: “Đi, anh đi làm nhiệm vụ với tôi một thời gian là được. Tôi thu hút quái vật tấn công, anh phòng thủ, vậy thì sẽ lên cấp nhanh hơn đó. Tôi cũng vừa mới chơi trò này, còn chưa biết nhiều tính năng và kĩ xảo. Chúng ta từ từ nghiên cứu cùng nhau nhé.”



Sau khi Thẩm Thất đáp lại, Hạ Nhật Ninh lập tức gửi sang cho Thẩm Thất biểu tượng hình một cái mặt cười đang giơ ngón cái lên.



Quả nhiên hắn đoán không nhầm!



Bất kể là ở ngoài đời hay khi chơi trò chơi trên mạng, Thẩm Thất luôn tốt như vậy!



Chỉ cần có người gặp khó khăn, cô có thể giúp thì sẽ hết lòng giúp đỡ.



Văn Nhất Phi thấy Hạ Nhật Ninh mặt dày lén lút ở cạnh Tiểu Thất, vậy nên cũng học theo. Hắn ta đăng xuất khỏi tài khoản chính, đăng kí một tài khoản phụ, bắt đầu luyện lại Tân Thủ Thôn, nhanh chóng đến bên cạnh Lưu Nghĩa, chuẩn bị học theo Hạ Nhật Ninh tìm đại thần che chở.



Ai ngờ Lưu Nghĩa nhìn thấy cấp bậc của Văn Nhất Phi thì lạnh lùng ném cho hắn ta một câu: “Cấp bậc của tôi không cao, không thể nhận đồ đệ được.”



Văn Nhất Phi vội trả lời: “Không làm đồ đệ cũng được, tôi đi theo cậu là được.”



Lưu Nghĩa khoanh tay nhìn tài khoản của Văn Nhất Phi: “Tôi với anh có quen biết gì nhau sao? Tại sao tôi phải giúp anh chứ?”



Văn Nhất Phi bị Lưu Nghĩa hỏi như thế, lập tức chỉ vào tài khoản của Hạ Nhật Ninh nói: “Cậu nhìn xem, bạn của cậu cũng hỗ trợ người ta mà!”



Lưu Nghĩa lạnh lùng trả lời: “Vậy anh theo cô ấy đi.”



Văn Nhất Phi nghẹn lời không nói được câu nào.



Hạ Nhật Ninh tuy không biết Văn Nhất Phi nói gì với Lưu Nghĩ, nhưng cũng có thể đoán được, chắc chắn là Lưu Nghĩa từ chối không chịu kéo Văn Nhất Phi rồi.



Thật là đáng thương!



Lưu Nghĩa vốn có tâm lí thích người mạnh.



Cô ấy chỉ phục người mạnh!



Chứ không đồng cảm với người yếu, sẽ xa cách người yếu.




Đùa Lưu Nghĩa một hồi, Văn Nhất Phi bắt đầu vờ vĩnh: “Nghe trong trò này người chơi còn có thể kết hôn với nhau, chờ cấp bậc bằng nhau thì chúng ta kết hôn nhé?”



Lưu Nghĩa câm nín.



Tên này bệnh đúng không? Lại còn bệnh không hề nhẹ đúng không?



Quen được bao lâu mà đòi đi kết hôn chứ?



Khi Văn Nhất Phi ngồi trước máy tính, gõ ra câu kia, tim hắn như nảy lên một nhịp.



Hắn vốn là kẻ theo chủ nghĩa độc thân.



Bất kì cô gái nào cũng không thể khiến hắn có ý định kết hôn cùng.



Nhưng vào lúc đó, hắn bỗng cảm thấy, nếu như người nói điều ấy là Lưu Nghĩ, thì thử một chút cũng không có gì xấu.



Tim Văn Nhất Phi không rõ vì sao đập rộn lên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.



Hắn ta vừa hơi chờ mong, vừa hơi sợ hãi, sợ Lưu Nghĩa từ chối.



Lại nghĩ may mà đây là trò chơi trên mạng.



Hơn nữa Lưu Nghĩa không hề biết hắn ta là ai.



Vậy thì có bị từ chối, cũng không quá khó xử, ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ ngoài đời.



Văn Nhất Phi lại có một ước muốn hơi nhỏ nhen, đó là mong Lưu Nghĩa từ chối bất kì người khác phái nào, trừ hắn ra.



Lưu Nghĩa cầm vũ khí trong tay, không nói gì, chỉ bình thản nhìn Văn Nhất Phi.



Văn Nhất Phi càng căng thẳng.



Giờ khắc này, Văn Nhất Phi nghĩ mình như đang thực sự nghiêm túc.



Lưu Nghĩa cuối cùng cũng nói, khi lời cô xuất hiện ở khung chat, tim Văn Nhất Phi như nảy lên một cái!



Cứ như là cảm giác đi đánh bạc phải chú tâm hết sức vào khoảnh khắc quyết định kia vậy.



Tất cả sự chú ý đều tập trung vào khoảnh khắc ấy.



Thắng làm vua, thua làm giặc.



Thắng hay thua, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ như vậy.