Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 358 :

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


"Được rồi, vậy vất vả anh rồi." Thẩm Thất gật gật đầu, nói: "Chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi!"



Có đại thần cũng là có chỗ lợi đấy.



Mấy con tiểu quái gì gì đó cơ bản đều là một chiêu giết hết.



Vì vậy, tiến độ của đội ngũ vẫn là rất nhanh đấy.



Những đội ngũ khác, bởi vì không có đại thần dẫn đội, bởi vậy đều bị vây khốn ngay tại chỗ.



Đương nhiên, đều là đội ngũ toàn là game thủ đại thần, tốc độ tiến lên quả thực là nghịch thiên.



Một đám đại thần cùng nhau chém giết, tình cảnh đó quả thực là quá hùng tráng.



Thẩm Thất hâm mộ nói: "Xem thử tiến độ của người ta, quả thực là hâm mộ đến chết!"



Lưu Nghĩa nói: "Tiểu Thất, nếu thật là trông mà thèm, chúng ta cũng nện tiền mua một thân trang bị! Lại không hao phí được mấy cái tiền! Ngày hôm qua chúng ta mua mấy cái túi xách kia, tùy tiện xách ra một cái, có thể mua một trang bị rồi."



Thẩm Thất trả lời: "Không nỡ được. Luôn cảm thấy ở trong trò chơi tiêu tiền mua trang bị, dúng là một hành vi ngốc."



Lưu Nghĩa cười ha ha: "Mua túi xách cũng chẳng phải là rất ngu đấy sao? Đều là túi xách, chỉ cần có thể dùng là được rồi! Làm gì còn muốn mua nhiều như vậy! Cậu là chưa thấy phòng quần áo của mẹ tớ, cả một mặt bức tường, để toàn là các loại túi xách của bà ấy! Tớ cũng là bội phục rồi!"



Đối với mua mua mua của Từ Vân Khê, Thẩm Thất cũng là cam bái hạ phong đấy!



Hai người vừa đi vừa nói chuyện riêng, người khác cũng không biết các cô đang hàn huyên cái gì.



Hạ Nhật Ninh cùng Văn Nhất Phi cũng không hỏi.



Phùng Mạn Luân muốn hỏi cũng không dám hỏi.



Lưu Nghĩa tiếp tục nói: "Trong thẻ của tớ hình như còn thừa không ít tiền đấy, hay là, chúng ta cũng nện đến level max, như vậy lần sau cày phó bản, cũng không cần thấy thèm rồi?"



"Thôi đi, chúng ta coi như là thú vui là được rồi. Chúng ta cũng không nhất định phải leo lên bảng xếp hạng!" Thẩm Thất vô cùng bình tĩnh mà nói: "Trong hiện thực, chúng ta đã đứng ở những lĩnh vực đỉnh phong nào đó rồi. Trong trò chơi, thì nên khiêm tốn một lần đi. Làm một người dân bình thường ở tầng dưới chót, thật ra cũng không có gì không tốt."



Lưu Nghĩa hoàn toàn không có ý kiến: "Được a, dù sao tớ chính là phụng bồi cậu chơi mà. Ài, đúng rồi, mẹ đi ra ngoài gặp bạn bè, đến bây giờ còn chưa có trở lại đây! Tớ phải gọi điện thoại cho bà ấy, kêu bà ấy sớm chút trở về nghỉ ngơi, nếu không thì ngày mai nghỉ ngơi không tốt, trang điểm lên lại không đẹp! Bà ấy quan tâm thần sắc đứng trước màn ảnh như vậy, một khi bị những nhà nhiếp ảnh đáng ghét kia chụp được ảnh là không tốt, lại phải phiền muộn thật lâu nữa rồi."



Thẩm Thất cười trả lời: "Được, cậu tranh thủ thời gian mà đi. Cậu tự động cùng theo chúng tôi đi là được rồi."



Lưu Nghĩa đáp lại một tiếng, liền xoay người đi gọi điện thoại rồi.



Nhắc tới cũng trùng hợp.



Lưu Nghĩa vừa đi khỏi không bao lâu, boss ẩn núp đột nhiên liền xuất hiện ở trước mặt của mọi người.



Nếu như không phải Phùng Mạn Luân ở phía trước, đoán chừng mấy người này đều phải chết hết ở hiện trường này rồi.




Buổi sáng mùng tám, vào lúc bảy tám giờ, Thẩm Thất vừa tỉnh, đã có người nhấn chuông cửa.



Thẩm Thất đi mở cửa, tiểu Xuân đứng ở ngoài cửa, trong tay đang nâng một cái hộp thật lớn, nói: "Thiếu phu nhân, đây là lễ phục cùng đồ trang sức của cô."



Thẩm Thất gật gật đầu, đưa tay nhận lấy.



Tiểu Xuân sau khi chờ Thẩm Thất đặt xong, lại mang theo một cái hộp đựng thức ăn đưa cho Thẩm Thất: "Đây là bữa sáng mà tổng tài cho tôi đưa tới. Tổng tài nói, ngài ấy hôm nay bận nhiều việc, không có thời gian cùng cô ăn bữa sáng. Nhưng mà, buổi chiều sẽ đúng giờ tới đây! Số lượng người tham dự buổi tiệc tối từ thiện này rất nhiều, có chừng hơn nghìn người, cộng thêm tin tức truyền thông, cũng có ba bốn nghìn người rồi. Vì vậy, tổng tài kêu tôi thuận tiện nói cho cô biết, hội trường trang bị nhiều phòng nghỉ. Nếu như thiếu phu nhân cảm thấy mệt, lúc nào cũng có thể dặn dò tôi, tôi sẽ giúp cô điều chỉnh vị trị phòng nghỉ đấy."



Nghe những lời này, Thẩm Thất khẽ cười, đáy mắt một sự ngọt ngào.



Hắn luôn chu đáo như vậy a!



Rất nhiều chuyện, mình cũng không chú ý đấy, hắn lại vẫn luôn ghi tạc ở dưới đáy lòng.



"Được, tôi đã biết rồi. Một lát người đến khách sạn tiếp tôi, tôi đi đến cho mẹ nuôi cùng tiểu Nghĩa làm tạo hình trước. Đến lúc đó ba người chúng tôi cùng đến. Kêu Nhật Ninh chờ tôi ở trước cửa vào." Thẩm Thất trả lời.



"Được, đã rõ rồi." Tiểu Xuân lập tức gật đầu hành lễ: "Tôi đây cáo từ trước!"



Thẩm Thất gật gật đầu.



Tiểu Xuân rất nhanh đã rời đi rồi.



Thẩm Thất quay đầu lại nhìn xem căn phòng của anh trai, vẫn còn đóng được rất chặt đấy, xem ra đêm qua cả đêm cũng không có trở về.



Mà thôi, dù sao buổi tiệc tối từ thiện này, anh trai cũng không cần tham dự, mình vẫn là nắm chặt thời gian chỉnh đốn một chút thôi.



Mở hộp ra, lấy ra lễ phục, lập tức mặc vào thử xem.



Trang phục được cắt xén hoàn toàn khít hợp thân thể của cô, đem dáng người hoàn mỹ của cô triển lộ hoàn toàn.



Thân thể mang thai còn chưa đủ hai tháng, quả xác là cái gì cũng nhìn không ra đấy.



Chỉ là, giày cao gót sợ là không thể mang rồi.



Mọi thứ đều vì bảo bảo a!



Cô cũng không phải là minh tinh, không cần phải vì trước mặt màn ảnh mà chói lọi và đẹp lộng lẫy lấn áp người khác, mà ủy khuất mình và bảo bảo.



Giày của Hạ Nhật Ninh đưa tới, cũng là đáy phẳng nhẹ nhàng thoải mái đấy.



Xem ra, tất cả mọi người nghĩ tới nhau rồi.



Cái loại cảm giác ăn ý này, thật tốt!