Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 367 :

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Văn Nhất Phi giơ tay xem nhìn đồng hồ xem thời gian, nói: “Em không biết là đang buồn ngủ sao! Cả một buổi tối không nghỉ ngơi!”



Phùng Khả Hân với nét mặt không quan tâm, nói: “Em đã thuê xong phòng rồi, anh có thể ngủ một chút, em đợi anh ở bên ngoài.”



Văn Nhất Phi đặt cánh tay trên cửa ô tô, đưa đầu ra ngoài nhìn Phùng Khả Hân: “Không phải, Phùng Khả Hân, Em dạo này có vẻ gì đó không đúng! Trước đây anh nói chuyện với em, em đều cảm thấy không muốn trả lời. Bây giờ làm sao lại chủ động tìm anh? Anh nhớ là anh không nợ em gì cả!



Nét mặt của Phùng Khả Hân thể hiện một chút hối tiếc: “Việc ngày trước, là em không tốt. Anh đừng tức giận.”



Văn Nhất Phi cảm thấy Phùng Khả Hân càng có gì khác thường: “Không phải, Phùng Khả Hân, rút cuộc là em có chuyện gì? Thì nói ở đây! Anh đang nghe! Một ngày không ngủ, đối với anh mà nói không có gì nghiêm trọng!



“Ở đây không tiện, chúng ta vẫn tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện. Nếu không, chúng ta lai xe đi một nơi không có ai.” Phùng Khả Hân nói.



Văn Nhất Phi nghỉ một lát, hay là không nói chuyện với Phùng Khả Hân, cô ta không ngừng nòi?



Được, vậy phải nhanh chóng giải quyết đi!



Văn Nhất Phi nói: “Đi thôi, tìm một nơi yên tĩnh!”



Phùng Khả Hân lập tức cười lên.



Cô ấy biết, chỉ cần cố ấy nói lên yêu cầu, Văn Nhất Phi sẽ không cự tuyệt!



Hai người lái xe, xem phía trước phía sau tìm một công việc nhỏ lái xe đi.



Buổi sáng sớm, công viên này khá yên tĩnh, đồng thời cũng không có ai tập thể dục.



Xem ra, mọi người đều chê công viên này thiết kế quá cũ kỹ, đều đi đến công viên lớn hơn không xa đó.



Hơn nữa công viên nhỏ này đều là bậc thềm, không thuận tiện chạy bộ hoặc luyện tập.



Cho nên, rất yên tĩnh.



Văn Nhất Phi dừng xe xong, tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, nói: “Nói đi, có việc gì? Còn bí mật như vậy?”



Phùng Khả Hân từ từ ngồi đối diện với Văn Nhất Phi, nói: “Nhất Phi, chúng ta làm hòa nha.”
“Ông nội đã có tình toán rồi, làm gì phải hỏi cháu nữa?” Phùng Mạn Luân với nét mặt không quan tâm nói: “Việc của Khả Hân, ông nội đã có tính toán, vậy cứ theo y ông nội mà làm.”



Lão gia Phùng gia nhìn qua Phùng Mạn Luân, nhưng lại không nói gì.



Người cháu này, truoc đến giờ đều như vậy.



Bề ngoài nhiệt tình, bên trong thì bài trừ sự lại gần của tất cả bất kỳ ai.



Thật sự không biết nhược điểm bên trong của người cháu này kẻ đâu.



Bất luận xảy ra chuyện gì, đều là bộ dạng không quan tâm.



Lẽ nào, trên thế giới này thật sự không có việc anh ta không để ý, không có người anh ta quan tâm?



Công tử vô tâm.



Từ biệt Lão gia Phùng gia, Phùng Mạn Luân vừa về đến phòng, đóng cửa phòng một mình trong phòng.



Về việc anh ta ở trong phòng làm gì, thì không ai biết.



Khi anh ta đi ra, đã phục hồi bình tĩnh.



Phùng Mạn Luân nói với người làm: “Thu dọn đi. Ghi nhớ, quỹ tắc cũ, không được phép nói linh tinh.”



Người làm là người già anh ta đã dùng rất lâu rồi, đương nhiên hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.



Nhưng khi anh ta bước vào, vẫn thật sự không ngờ được.



Thiếu gia vữa nãy trong phòng rút cuộc đã xảy ra chuyện gì!



Một căn phòng bừa bộn!



Giống như bão táp vừa đi qua.