Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 369 :

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


“Cậu đi hỏi em gái cậu không phải sẽ tiện hơn sao?” Sùng Minh khẽ dựa vào ghế sofa một cách lười biếng, hắn nhìn Thẩm Lục với ánh mắt thèm muốn.



Thẩm Lục do dự một chút rồi nói: “Bỏ đi, đừng khiến Tiểu Thất ngột ngạt thêm nữa. Chuyện ngày hôm nay như vậy là được rồi. Sau này nếu anh có bị thương thì cũng đừng tới tìm tôi nữa!”



Thẩm Lục nói xong câu đó thì liền quay người định đi.



Sùng Minh gọi hắn lại: “Thẩm Lục!”



Thẩm Lục lập tức dừng bước, quay lưng về phía Sùng Minh, chứ không hề quay đầu lại.



Sùng Minh chậm rãi đứng từ trên ghế lên rồi đi về phía Thẩm Lục. Sau đó hắn đột nhiên đưa tay túm lấy cổ tay Thẩm Lục rồi trở tay kéo một cái, đẩy Thẩm Lục về phía trước, ép cả người Thẩm Lục lên trên tường.



“Thẩm Lục, cho tới tận bây giờ tôi chưa từng kiên nhẫn với bất cứ người nào như vậy.” Khí lực của Sùng Minh rất lớn, Thẩm Lục cố gắng vùng vẫy mấy lần nhưng vẫn không thoát được sự giam cầm của đối phương.



Thẩm Lục lại không hề hoảng hốt chút nào mà cứ nhìn chằm chằm Sùng Minh: “Sau đó thì sao? Anh muốn khiến tôi thấy cảm động à? Thật đáng tiếc, nếu như anh là phụ nữ thì nghe xong câu này tôi nhất định sẽ thấy rất vui vẻ.”



Sùng Minh khẽ nở nụ cười: “Trong mắt cậu, giới tính rất quan trọng sao?”



“Rất quan trọng.” Thẩm Lục trả lời một cách chắc chắn: “Tôi là trai thẳng.”



Sùng Minh cười một cách tà mị: “Cậu có muốn cá cược với tôi hay không? Rằng một ngày nào đó cậu sẽ yêu tôi!”



Thẩm Lục nhìn nhìn Sùng Minh như thể hắn đang nghe thấy một câu chuyện nực cười vậy.



Sùng Minh cúi người định hôn Thẩm Lục.



“Nếu như anh không muốn nhìn thấy thi thể của tôi vậy anh biết nên làm thế nào rồi đấy.” Thẩm Lục bình tĩnh nhìn Sùng Minh.



Quả nhiên, thoáng cái động tác của Sùng Minh đã dừng lại.



“Được rồi, sự uy hiếp của cậu có tác dụng rồi.” Sùng Minh buông Thẩm Lục ra rồi quay người đi: “Cậu đi đi.”



Thẩm Lục quay đầu bước đi không chút do dự.



Sùng Minh nhìn theo bóng lưng của Thẩm Lục, nhịn không được mà khẽ nhướn mày: “Đúng là đi thật luôn này.”



Trong một khu rừng nhiệt đới nào đó cách tỉnh Nghệ An hàng nghìn dặm.



Vưu Tâm Nguyệt nhanh chóng xuất hiện với một đống trang bị trên người.



Vưu Tâm Nguyệt có kinh nghiệm dày dặn trong việc tác chiến tại rừng rậm, vì thế bà ta đi rất chậm.



Cũng đi rất cẩn thận.
Đúng vậy, trước kia bọn họ đều làm như vậy.



Nhưng lúc trước khác, bây giờ khác.



Người khiến kế hoạch của bà ta thất bại lại chính là người vô cùng hiểu bọn họ, Thôi Nguyệt Lam.



Vậy nên lần này, Vưu Tâm Nguyệt đã thật sự thất bại.



Vưu Tâm Nguyệt vừa đi lên thì lập tức bị người tới lục soát người, lấy hết toàn bộ thiết bị trên người bà ta.



Charley cũng không dám làm gì quá đáng với Vưu Tâm Nguyệt.



Dù sao, bà ta cũng là mẹ ruột Hạ Nhật Ninh.



Charley vẫn sợ ném chuột vỡ bình.



Nếu như hắn ta thật sự làm gì đó với Vưu Tâm Nguyệt thì Hạ Nhật Ninh nhất định sẽ khiến cho hắn không thể nào lăn lộn ở bên ngoài được nữa.



Hắn không dám mạo hiểm như thế đâu.



Hắn chỉ muốn chiếc chìa khóa và chiếc lư đồng trong tay Hạ Nhật Ninh mà thôi!



Hắn chỉ muốn sống sót mà thôi!



Cho nên, sau khi Charley kiểm tra thấy trên người Vưu Tâm Nguyệt không có vũ khí nữa, liền nói chuyện vô cùng nhiệt tình với bà ta: “Mời Vưu phu nhân ở lại chỗ này thêm mấy ngày nữa, chờ tôi làm xong một chút chuyện nhỏ kia thì bà có thể trở về ngay.”



Vưu Tâm Nguyệt thấy Charley khá lịch sự với mình thì liền nói: “Vậy Lam Lam thì sao? Khi nào ông thả người?”



“Nhanh thôi, chỉ cần bà hoàn thành xong nhiệm vụ này, tôi sẽ lập tức thả người.” Charley cười vô cùng gian trá.



Vưu Tâm Nguyệt không nghi ngờ gì mà lập tức đáp ứng.



Sau khi Vưu Tâm Nguyệt bị giam lại, Thôi Nguyệt Lam liền nói với Charley: “Ngài Charley, ông đã đồng ý với tôi rồi, ông nhất định phải khiến Vưu Tâm Nguyệt đi làm chuyện này.”



Charley không hiểu mà hỏi: “Không phải nói chiếc chìa khóa đã nằm trong tay Hạ Nhật Ninh rồi ư? Chỉ cần uy hiếp Hạ Nhật Ninh đưa chìa khóa và chiếc lư đồng tới đây được rồi. Vì sao nhất định phải để Vưu Tâm Nguyệt đi đào ngôi mộ kia vậy?”



Thôi Nguyệt Lam cười vô cùng âm trầm: “Nếu không để Vưu Tâm Nguyệt đi đào phần mộ của Lâm Vũ Tường thì làm sao có thể khiến cho Thẩm Thất hận Vưu Tâm Nguyệt được chứ? Làm sao có khiến Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất trở mặt thành thù một cách triệt để đây? Ha ha ha ha, tôi thật sự rất chờ mong cảnh này đấy! Tôi thực muốn tận mắt nhìn xem, sau khi Thẩm Thất biết mẹ chồng mình là người đã đào mộ ba mình lên thì sẽ đau khổ như thế nào!”



Charley liếc nhìn Thôi Nguyệt Lam một lượt: “Người Việt Nam hình như vẫn rất để ý đến chuyện phần mộ của người thân. Động vào phần mộ của người khác, quả thực rất thâm độc!”



“Vậy thì thế nào? Lúc bọn họ hủy hoại tôi thì không nham hiểm sao?” Thôi Nguyệt Lam tàn độc trả lời: “Tôi muốn khiến tất cả những người đã ruồng bỏ tôi phải chết không dễ dàng! Thẩm Thất càng quan tâm cái gì, tôi lại càng muốn hủy diệt cái đó!”