Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 379 :

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Thẩm Thất giơ ngọn đuốc lên từ từ tiến về phía trước.



Không biết cô đi được bao xa, cũng không biết đi được bao lâu.



Đi mệt rồi thì ngồi xuống nghỉ ngơi, nghỉ xong rồi lại đi tiếp.



Cứ đi rồi nghỉ như thế, Thẩm Thất đã đi hết con đường hành lang dài, rồi vượt qua một cây cầu, lúc quẹo cua, nghe được tiếng người nói ở cách đó không xa.



Thẩm Thất vui mừng khôn siết, vừa định lên tiếng gọi đối phương, nhưng nội dung hội thoại tiếp theo của đối phương đã khiến cho mặt Thẩm Thất biến sắc.



Mẹ đã giúp con dụ Thẩm Thất đến chỗ này rồi, chuyện sau đó, mẹ không quan tâm đâu.” Đây là giọng của Vưu Tâm Nguyệt!



Giọng nói Thôi Nguyệt Lam nối tiếp theo: “Cũng tốt. Cám ơn mẹ đã thương con như vậy! Đợi chúng ta rời khỏi đây, con nhất định sẽ cố gắng thật hiếu thảo với mẹ!”



Vưu Tâm Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói: “Hiếu thảo thì thôi đi. Đây là việc cuối cùng mẹ làm cho con, xem như thể hiện hết tình nghĩa giữa mẹ và con rồi đó.”



Thôi Nguyệt Lam chỉ cười nhẹ.



Cô ấy biết quá rõ sự yếu mềm và khuyết điểm của Vưu Tâm Nguyệt.



Lần nào bà ấy cũng nói giúp Thôi Nguyệt Lam lần cuối.



Nhưng chỉ cần Thôi Nguyệt Lam nhõng nhẽo khóc lóc, nịnh Vưu Tâm Nguyệt một chút, thì bà ấy lại ngoan ngoãn đi giúp đỡ cho Thôi Nguyệt Lam đó thôi?



Từ nhỏ đế lớn, Thôi Nguyệt Lam vẫn dùng chiêu này và lần nào cũng thành công.



“Thế, mẹ định sau này tính sao?” Thôi Nguyệt Lam hỏi.



“Đợi rời khỏi chỗ này, biết được Thẩm Thất đã chết ở đây rồi, đoán chắc lão phu nhân nhà họ Hạ sẽ không chịu được sự đả kích này. Đến chừng đó, chẳng phải mẹ sẽ là người làm chủ nhà họ Hạ sao?” Vưu Tâm Nguyệt nói với vẻ đắc ý.



“Mẹ đúng là người anh minh nhất.” Thôi Nguyệt Lam vội vàng nịnh bợ: “Ba thương mẹ như thế, sau này nhà họ Hạ cũng sẽ giao hết cho mẹ thôi!”



“Hưm, còn nhắc nữa! Ngày xưa ba con chưa bao giờ nói nặng lời với mẹ! Nhưng bây giờ con nhìn xem, từ khi Thẩm Thất đó xuất hiện, từng người bọn họ, đều giống như bị ma nữ mê hoặc vậy đó! Bị con Thẩm Thất đó làm mờ mắt rồi! Không giết nó, thì khó mà nhổ được cái gai trong mắt mẹ.” Vưu Tâm Nguyệt trả lời một cách tức giận.



Thẩm Thất đứng bên ngoài nghe lén mà cảm thấy ớn lạnh.



Thì ra lần này đến cung điện ngầm là chủ ý của mẹ.



Và bà ấy dự định giết chết mình ở đây!



Cho dù bà ấy không để tâm đến mình, không lẽ cũng không để tâm đến đứa nhỏ trong bụng mình sao?



Đây dù sao cũng là cháu trai cháu gái của bà ấy mà!



Thì ra, mặc cho mình có cố gắng thế nào, mặc cho mình có làm gì đi chăng nữa.



Đến cuối cùng cũng không vào được thế giới của mẹ!



Ngày xưa là ghét bỏ, còn bây giờ, là muốn giết chết mình luôn.



Thẩm Thất cảm thấy nản lòng vô cùng.




Hai người hợp tác rất ăn ý, nhanh chóng đã bít được cái lỗ khóa đó.



Hai người cùng lùi một bước.



Sau khi con thần thú đó nuốt bình vuông, cổng thành ngay lập tức két két két két vang lên.



Xem ra sau hàng ngàn năm, nó vẫn còn xài tốt không bị hư tổn.



Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh không nhịn được thở một hơi mừng rỡ.



Tay nghề chắc là phải tốt lắm, mới có thể trải qua hàng ngàn năm mà vẫn không bị mốc.



Cổng thành từ từ mở ra.



Một tia sáng chiếu ra từ bên trong, chiếu thẳng vào người của bọn họ, tia sáng đó bắt đầu tỏa ra hơi ấm.



Những người khác nhìn thấy cổng thành mở ra, cũng từ từ đi qua đó.



Khi mọi người nhìn thấy rõ ràng những gì trước mặt, tất cả đểu kinh ngạc thốt lên: “Trời ơi! Đây là một điều kỳ diệu! Một thành phố trên không!”



Thẩm Thất nhìn những gì trước mắt, trong lòng thầm nghĩ: “Thì ra, đây chính là cung điện ngầm thật sự. Cũng chính là nơi đại đế và thiếu nữ được chôn cất.



Charley đẩy xe lăn qua đến nơi, nhìn thấy mọi thứ trước mắt, hào hứng đến nỗi quên mất, đứng bật dậy: “Đúng rồi, đúng rồi! Đây chính là cung điện ngầm! Đây chính là bí mật của sự bất tử! Ha ha ha ha, cuối cùng tôi cũng thành công rồi! Cuối cùng tôi cũng mở được cổng thành! Ha ha ha ha!”



Thẩm Thất nhìn Charley dẫn theo người của anh ta, xông thẳng vào bên trong.



Charley của lúc này, đã không còn để ý đến Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh nữa.



Không còn gì có thể thu hút anh ta hơn sự bất tử nữa rồi.



Trước mặt là một thành phố lớn cực kỳ.



Cả thành phố đều nằm gọn trên một tảng đá to.



Và cả tảng đá này đang trôi lơ lửng trên không trung.



Là một thành phố hẳn hoi đang bay lơ lửng.



Thẩm Thất bất thình lình nhớ ra một chuyện: “Phải rồi, Cái quan tài màu bạc mà lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy, tại sao lại không ở đây?”



Hạ Nhật Ninh nhìn chằm chằm vào Thẩm Thất, trả lời: “Phải đó, tại sao lại không ở đây?”



Người của Charley, xông thẳng đến dưới chân thành phố trên không, phát hiện có rất nhiều đồ cổ bằng đồng.



Chỉ cần tùy ý lấy mấy món đồ cổ bằng đồng này ra ngoài, cũng đủ cho họ ăn cả đời.



Những tên cướp do Charley thuê đến, đang điên cuồng nhét chiến lợi phẩm vào túi của mình.



Thẩm Thất nhìn vào mấy người đó, và ngửi được một mùi và múi đó gọi là mùi khủng hoảng.