Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 381 :
Ngày đăng: 13:33 30/04/20
Khóe miệng cái bóng hiện lên một nụ cười đạt được gian kế, tiếp tục dụ dỗ Thẩm Thất: "Đúng vậy, mau đi xuống đi! Xuống đó cô có thể tìm được Triển Bác! Cô gặp hắn, sám hối với hắn đi".
Một chân Thẩm Thất đã lơ lửng giữa không trung.
Nhưng đúng lúc đó, vùng bụng đột nhiên đau nhói!
Thẩm Thất vốn đang bị tẩy não lập tức tỉnh táo lại.
Hai tay ôm lấy bụng.
Đứa trẻ, đứa trẻ!
Không, không thể chết được!
Nếu mình chết rồi, thì đứa trẻ sẽ ra sao đây?
Mình không thể ích kỷ như vậy!
Bé con đã đến với thế giới này, mình không thể tàn nhẫn cướp đoạt đi quyền được sống của nó!
Một chân đưa ra của Thẩm Thất lập tức rụt về, vẻ mặt đầy kiên định nói với cái bóng: "Không, tôi sẽ không đi! Có thể cô nói có lý, Thẩm Thất ta chẳng qua là một người phụ nữ giả dối. Nhưng vậy thì sao chứ? Tôi giả dối, nhưng tôi của trước đây là lương thiện! Cho dù tôi nói dối, cho dù ta không nói thật với Hạ Nhật Ninh, đó cũng là vì ta hy vọng những người xung quanh ta được hạnh phúc, được yên ổn. Nếu sự giả dối của tôi có thể khiến mọi chuyện êm đẹp, vậy thì giả dối có làm sao?".
Cái bóng không ngờ Thẩm Thất nháy mắt đã thoát khỏi khống chế của cô ta, liền thẹn quá hóa giận: "Thẩm Thất, cô đã thừa nhận mình dối trá, cô còn có tư cách gì để đứng bên cạnh Hạ Nhật Ninh?".
Thẩm Thất mỉm cười: "Bởi vì Hạ Nhật Ninh cũng không phải một người hoàn hảo mà! Hai người ở với nhau, không phải cả hai đều hoàn hảo thì mới có thể ở bên nhau đến cùng. Mà là anh ấy thiếu một nửa, tôi cũng thiếu một nửa. Thứ anh ấy thiếu, vừa vặn là thứ tôi có. Thứ tôi thiếu cũng là thứ anh ấy có. Vì vậy, chúng tôi mới yêu nhau, mới nên vợ nên chồng. Chúng tôi chẳng ai hoàn mỹ, vì vậy tại sao không thể ở bên nhau chứ?".
Cái bóng bối rối một lát: "Thẩm Thất, cô cứ thích lừa mình dối người như vậy sao?".
"Lừa mình dối người? Nếu lừa mình dối người có thể khiến bản thân sống thoải mái hơn, tại sao lại không chứ?". Thẩm Thất vuốt ve bé con còn chưa thành hình trong bụng, ánh mắt kiên định nói: "Tôi có thể ruỗng rẫy chính mình, nhưng tôi không thể ruồng rẫy con của mình! Tôi là một người phụ nữ, đúng vậy, nhưng hơn thế tôi còn là một người mẹ. Bảo vệ đứa con của mình, đây là trách nhiệm của bản thân tôi! Cho dù tôi bị thế giới này ruồng bỏ, tôi cũng phải bảo vệ nó!".
Khi Thẩm Thất kiên quyết nói hết câu cuối cùng, cái bóng kia hét lên một tiếng, vẻ mặt kinh hoàng ôm lấy mặt mình, chợt lóe lên một cái, rồi lập tức biến mất.
Trong lúc Thẩm Thất chịu kiểm nghiệm của tâm ma, những người khác cũng gặp phải chuyện tương tự.
Hạ Nhật Ninh vừa mới bước vào khu vực đó, theo bản năng muốn cầm tay của Thẩm Thất.
Đây là đâu?
Thật quái dị!
Thôi Nguyệt Lam nhìn xung quanh, hình như mình đang ở trong một chiếc lồng, làm cách nào cũng không thoát ra được.
Sao lại như vậy?
Tại sao mình lại ở trong lồng?
"Đừng cố nữa. Không thoát ra được đâu". Cái bóng non nớt mở miệng khẽ nói: "Cô đã đẩy chính mình vào lồng giam, không thể ra ngoài được nữa".
"Ngươi là ai?". Thôi Nguyệt Lam lớn tiếng hỏi: "Tại sao ngươi lại biến thành dáng vẻ của ta hồi còn nhỏ?".
Cái bóng Thôi Nguyệt Lam mới mười tuổi, giơ tay lên sờ mặt mình: "Có phải cô cũng rất hoài niệm bản thân của lúc này không? Bởi vì cô của lúc này, đơn thuần trong sáng đáng yêu đến vậy, không thủ đoạn, âm hiểm, độc ác như bây giờ, cũng không vong ân phụ nghĩa như bây giờ".
"Ngươi nói láo, ta không hề!". Thôi Nguyệt Lam lớn tiếng phản bác: "Đừng tùy tiện suy đoán tâm tư của ta, ngươi cũng không phải ta!".
"Vậy sao? Thế tại sao cô lại thẹn quá thành giận?". Cái bóng mười tuổi chất vấn lại Thôi Nguyệt Lam: "Cô làm nhiều việc sai trái như vậy, lẽ nào cô thực sự chưa từng tự kiểm điểm bản thân ư?".
"Tự kiểm điểm?". Thôi Nguyệt Lam cười lạnh: "Ta không sai, sao ta lại phải kiểm điểm?".
"Thôi Nguyệt Lam, năm đó khi cô được nhận nuôi, cô là một đứa bé ngây thơ lương thiện như vậy. Vì sao lại trở thành như bây giờ?". Thôi Nguyệt Lam mười tuổi lo lắng nhìn cô ta: "Đừng u mê không tỉnh ngộ nữa, quay đầu lại đi. Bây giờ quay đầu lại còn kịp".
Thôi Nguyệt Lam cười thảm một tiếng: "Quay đầu? Ta quay đầu thế nào bây giờ? Ta dựa vào đâu để quay đầu! Muộn rồi, tất cả đã quá muộn rồi! Không kịp nữa rồi! Ta đã bị hủy hoại rồi".
"Không, vẫn còn kịp! Chỉ cần cô chịu quay đầu, mọi thứ đều chưa muộn. Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt quý cô như vậy, chỉ cần cô chịu hướng tới cái tốt, vậy thì còn kịp". Thôi Nguyệt Lam mười tuổi nói.
Thôi Nguyệt Lam bật cười ha hả, cười như một người điên.
"Kịp? Ngươi nói xem kịp thế nào được? Ai trả lại ta lần đầu tiên, ai trả lại con ta cho ta? Ai trả lại ta giàu sang và địa vị ta vốn có được dễ như trở bàn tay?". Thôi Nguyệt Lam chỉ vào cái bóng mười tuổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mi nói đi, nếu không có sự xuất hiện của Thẩm Thất, vậy tất cả có phải đều đã thuộc về ta rồi không? Con ta cũng là người thừa kế của nhà họ Hạ, ta sẽ là nữ chủ nhân của Hạ gia! Ta sẽ sở hữu tình yêu, địa vị, và cả trung tâm quyền lợi hoàn mỹ! Nhưng giờ thì sao? Mi nhìn xem, người cười tươi nhất là Thẩm Thất, không phải là ta, Thôi Nguyệt Lam!".
"Đúng, ta cũng muốn làm người tốt. Nhưng ai cho ta cơ hội làm người tốt? Làm người tốt ta sẽ phải buông tha Hạ Nhật Ninh, buông tha nhà họ Hạ, buông tha cho vị trí mà ta trù tính mười mấy năm trời! Vì sao? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà ta phải dâng tặng cho Thẩm Thất? Vì sao người ngồi ở vị trí đó không phải là ta! Vương và tướng, giống nhau sao? Dựa vào cái gì Thẩm Thất có thể ngồi ở vị trí đó, còn ta nhất định phải làm người tốt, tác thành cho cô ta?". Thôi Nguyệt Lam dữ dằn hỏi ngược lại.