Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 390 :

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Thẩm Thất đến Đức với Phùng Mạn Luân.



Ở trên đất nước đâu đâu cũng toàn trai đẹp này, ngày nào Thẩm Thất cũng học tập, nghiên cứu chăm chỉ để làm một nhà thiết kế nổi tiếng.



Trước kia cô cũng làm về thiết kế tạo hình, vì vậy bây giờ học sang một lĩnh vực khác khá nhanh.



Nhờ có sự giúp đỡ của Phùng Mạn Luân, Thẩm Thất cũng thường xuyên gọi điện cho Thẩm Lục và người nhà họ Thẩm.



Mọi người trong Thẩm gia cũng bay qua Đức thăm cô, nhưng lại phát hiện cô thực sự đã bị mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ chuyện của một năm nay.



Mọi chuyện xảy ra trong một năm nay cô đều không nhớ gì cả.



Thậm chí cô còn không nhớ được bố của con mình là ai.



Thẩm Tử Dao ôm lấy cô gào khóc, Thẩm Thất an ủi lại bà, nói coi như được tặng không hai đứa bé đáng yêu đi.



Đúng vậy, sau khi ở Đức không lâu, Thẩm Thất đã đi khám và biết cô mang thai đôi, hơn nữa còn là một trai một gái.



Tuy không còn nhớ gì, nhưng Thẩm Tử Dao vẫn kể cho cô nghe rất nhiều chuyện xảy ra trong năm đó.



Chuyện gì bà cũng nói, nhưng lại lướt qua chuyện về Hạ Nhật Ninh.



Khi có người vô ý nhắc tới tên Hạ Nhật Ninh, vẻ mặt của Thẩm Thất rất bình thường, giống như cô hoàn toàn không biết người này vậy.



Mà lúc này, cả Hạ gia đều biết Hạ Nhật Ninh đã quên mất vợ của hắn, cả người hắn toát ra vẻ lạnh lùng, âm trầm, giống như biến thành một người khác vậy.



Cách làm việc của hắn cũng ngày càng quyết đoán, mạnh mẽ hơn trước.



Đặc biệt là, chỉ trong vòng một tháng, hắn đã liên tiếp thu mua mấy công ty, khiến ông chủ của công ty đó suýt chút nữa phải nhảy lầu.



Tác phong mạnh mẽ vang dội, không để lại đường sống cho người khác như thế, làm cả giới kinh doanh cảm thấy khiếp sợ.



Có người ngoài giới đoán rằng, liệu có phải do hắn ly hôn với vợ, bị đả kích, mới biến thành một vị Tu La đế vương chém giết không nương tay trên thương trường như thế không?



Vậy nên, tất cả những gì có liên quan đến cái tên Thẩm Thất đều được giữ kín như bưng, không ai dám đề cập đến nữa.



Thẩm gia ở phía Đông Bắc cũng nghe nói đến chuyện này.



Tuy không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng với sự mâu thuận hiện giờ thì có lẽ xa nhau cũng tốt.



Vì vậy, Thẩm lão phu nhân quyết định, giấu kín tất cả những chuyện có liên quan đến Hạ Nhật Ninh và Hạ gia.



Vì vậy Thẩm Thất hoàn toàn không biết ba của đứa bé trong bụng cô là ai?



Tất cả mọi người đều biết là ai, nhưng không một ai nói cho cô biết cả.




Trên tay bé gái đáng yêu này đang cầm thức ăn và nước uống, cậu bé kia ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, cười cực kì vui vẻ.



Hạ Nhật Ninh chợt trừng lớn mắt, ngón tay thoáng chốc dừng lại, không tiếp tục bấm nữa.



Sao khung cảnh này lại quen thuộc như vậy?



Nó từng ẩn sâu trong trí nhớ của hắn, ghim sâu vào linh hồn hắn.



Khiến hắn suốt đời này cũng không thể quên được.



Hạ Nhật Ninh bỏ điện thoại xuống, cứ nhìn chăm chăm vào bức tranh trên màn hình.



Hình ảnh biến mất, là bóng lưng rất đẹp của một cô gái đang khóc rời đi.



Cuối cùng màn hình xuất hiện một câu: Hạ Nhật Ninh, làm tổn thương cô ấy, cậu có cảm thấy đau lòng không?



Cảm giác đau nhói quen thuộc lại lần nữa xuất hiện trong lòng Hạ Nhật Ninh.



“Đã lấy đi năm tỷ của cậu, đó là hình phạt nhỏ dành cho cậu.” Sau đó đối phương bỏ lại một câu: “Đừng nghĩ đến chuyện tìm dấu vết của tôi.”



Sau khi câu nói này biến mất, Tiểu Xuân lập tức gọi điện đến, nhanh chóng xin lỗi: “Tổng tài, xin lỗi, vừa rồi Tiểu Đông không bảo vệ nổi hàng phòng ngự, để người khác xâm nhập được...”



“Không sao.” Hạ Nhật Ninh ngơ ngác nhìn màn hình, nói: “Để hắn đi đi.”



Tiểu Xuân ngạc nhiên.



Phải biết trong khoảng thời gian này, tổng tài chưa từng buông tha cho một tên nào.



Nếu có người dám trêu chọc hắn, hắn nhất định sẽ khiến đối phương chết không có chỗ chôn.



Nhưng sao lần này lại như vậy?



Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy đó là người quen, nhưng không nhớ ra là ai. Thôi bỏ đi, không so đo với hắn nữa.”



Lúc này Tiểu Xuân mới nói: “Vâng, tổng tài, tôi sẽ dặn dò Tiểu Đông tăng cường phòng ngự hơn.”



Hạ Nhật Ninh cúp máy, hai tay chống cằm, lẩm bẩm: “Rốt cuộc mình đã quên cái gì chứ? Sao khi nhìn thấy bức hình này, trái tim lại đau đớn như vậy?



Sùng Minh đang nổi giận với thuộc hạ của hắn ta: “Bọn mày làm việc kiểu gì thế hả? Tìm kiếm đã nửa năm rồi, vậy mà còn để hắn chạy thoát! Bọn mày đều là phế vật hết hả?”



Những người phía dưới, ai nấy đều câm như hến, không dám lên tiếng.



Không phải bọn họ vô dụng, mà là người kia quá đáng sợ!