Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 392 :

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Bác sĩ nói: “Người sản phụ này là do ông Phùng đưa tới, các người đừng nói lung tung.”



Mấy người đó đều không dám lên tiếng.



Bệnh viện này có cổ phần của Phùng Mạn Luân.



Tự bàn luận chuyện riêng của các cổ đông lớn, rất nguy hiểm.



Mấy người họ từ khi sản phụ này được đưa đến đây, thì phụ trách cả quá tình kiểm tra và chăm sóc cô ấy.



Cho nên, Thẩm Thất sinh nở thật ra cũng rất nhanh.



Sau khi trong phòng sinh kéo dài suốt hai tiếng, một tiếng khóc vang lên, bay tận trời cao.



Bên ngoài phòng sinh người nhà họ Thẩm đều nghe rõ ràng.



“Sinh rồi sinh rồi, cuối cùng cũng sinh rồi!”người nhà họ Thẩm đều mừng tới phát khóc.



Thẩm Tử Dao thì một vẻ lo lắng: “Còn một đứa nữa!”



Mọi người liền bình tĩnh, dựng thẳng tai lên nghe với vẻ mong chờ.



Lại mấy phút sau, lại một tràng tiếng khóc vang lên.



Chỉ là tiếng khóc này nhỏ hơn tiếng vừa rồi.



Thẩm lão phu nhân liền nói: “Đứa đầu tiên nhất định là con trai! Năm đó khi anh hai các con chào đời, chính là khóc lớn như thế! Khi Tử Dao chào đời, khóc rất khập khiểng!”



Mọi người đều cười.



Thẩm Tử Dao lau đi nước mắt, nói: “Mẹ thật là. Không cần biết như thế nào, đều có thể nói đến trên người bọn con!”



Cậu hai cười nói: “Đây là chuyện tốt! Tiểu Thất rất giói, lần này sinh một lần là một cặp. Nhà họ Thẩm chúng ta lần đầu sinh song sinh đấy!”



Mọi người đều phụ họa theo: “Đúng thế đúng thế, đây gọi là mở cửa gặp vận may! Sau này, hai đứa nhỏ đều có phước cả!”



Vưu Tâm Nguyệt đứng trước cửa bệnh viện rất lâu.



Cô ấy đưa chiếc thùng cho y tá: “Phiền cô giúp tôi đưa cái này cho sản phụ tên Thẩm Thất. Cô ấy là con dâu của tôi.”



Y tá hiếu kỳ hỏi: “Thế tại sao bà không tự vào đưa cho cô ấy?”



“Tôi không có mặt mũi gặp cô ấy.” Vưu Tâm Nguyệt cười khổ, đặt chiếc thùng xuống, quay người bỏ đi.



Thân là bà nội hai đứa trẻ, bà ấy lại không có mặt mũi đi nhìn hai đứa nó.
Thẩm Ngũ và Thẩm Lục với bộ dạng bó tay.



Hai đứa hỗn thế tiểu ma vương này!



Thẩm Duệ là anh trai, chào đời sớm hơn Thẩm Hà mấy phút.



Thế là anh hai ngày ngày dẫn em gái chơi khắp trốn, ở trường mẫu giáo phá tới gà bay chó chạy.



Thẩm Thất là phụ huynh, không biết bị thầy cô nhắc hết bao nhiêu lần.



Nhưng được cái giáo dục của Đức đối với trẻ em vẫn rất tốt, hơn nữa không vì trẻ em phá phách mà giết chết thiên tính của bọn trẻ.



Do đó, ngoại trừ hai đứa trẻ này phá quá, đều không có bị bắt lỗi hay can thiệp quá nhiều.



Cũng chính vì như thế, hai đứa hỗn thế tiểu ma vương này ngày càng vô pháp vô thiên.



Ngũ quan của Thẩm Duệ hầu như y như đúc với Hạ Nhật Ninh, mới mấy tuổi đầu, thì nhan sắc đã đẹp đến thế kia.



Thẩm Hà có vẻ ngoài khá giống với Thẩm Thất, nhưng tuyệt đối là tiểu mỹ nữ với ngũ quan tinh tế.



Sự được yêu thích của hai người, thật sự là quá cao đi.



Bế lấy đứa nhóc, Thẩm Ngũ nói với Thẩm Thất: “Nghe nói lần này em muốn đối đầu với thương hiệu trang phục dưới trướng của tập đoàn tài chính Hạ thị?”



Thẩm Thất nắm chặt quả đắm nói: “Đúng vậy! Chỉ cần có thể đánh bại thương hiệu kia của tập đoàn tài chính Hạ thị, thì em có thể mở chi nhánh tại khu vực Việt Nam này rồi! Nghe nói chủ tịch tập đoàn tài chính Hạ thị là một người đàn ông tàn bạo, em thật sự rất lo, không phải là đối thủ của anh ta.”



Nhà họ Thẩm họ nghe câu nói này, ai nấy đều nhìn lấy nhau, không biết nên nói gì cho tốt.



Không ngờ chia xa hơn ba năm, hai người cuối cùng vẫn gặp lại.



Chẳng lẽ nói, đây chính là nghiệt duyên của hai người?



Dây nhân duyên không cắt đứt nổi?



Thẩm Lục hỏi Thẩm Thất: “Đất nước trên thế giới nhiều như thế, tại sao cứ phải về nước cạnh tranh với tập đoàn tài chính Hạ thị? Hạ gia là nhà giàu có nhất đấy.”



“Như thế mới có tính khiêu chiến.” Thẩm Thất làm một cái mặt quỷ: “Hơn nữa, mọi người đều ở trong nước, em cũng nhớ nhà mà! Cho nên, dứt khoát quay về! Sao thế? Mọi người không chào đón em về nhà sao!”



Sao lại có thể!



Cả nhà đều trông mòn con mắt chờ em ấy dẫn hai bánh bao nhỏ về nhà đấy!



Thẩm lão phu nhân ngày ngày cứ nhắc hai đứa cháu chắt của bà, nhắc tới lỗ tai mọi người đều chai sạn cả rồi!