Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 428 :

Ngày đăng: 13:34 30/04/20


Trước ngày S.A ra mắt một hôm, Thẩm Thất bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại vô cùng bất ngờ.



Cuộc điện thoại là của Phùng Khả Hân.



Cô ta muốn hẹn gặp Thẩm Thất.



Thẩm Thất do dự một chút, cân nhắc đến việc cô ta là em gái của Phùng Mạn Luân nên cô mới đồng ý.



Vừa gặp mặt, Thẩm Thất ngẩn người.



Dáng vẻ tiều tụy của Phùng Khả Hân đúng là dọa người!



Thẩm Thất kinh ngạc nhìn Phùng Khả Hân: “Phùng tiểu thư, cô làm sao thế?”



Phùng Khả Hân giơ tay che gò má của mình lại, lúc này Thẩm Thất mới để ý đến chỗ gò má cô ta hơi sưng đỏ lên.



“Tôi không sao, tôi chỉ không cẩn thận nên bị ngã thôi.” Phùng Khả Hân ngập ngừng che giấu: “Mời cô ngồi, cô muốn uống gì?”



“Một ly cà phê đi.” Thẩm Thất gật đầu nói: “Cô tìm tôi gấp như vậy chắc có chuyện gì đúng không?”



Phùng Khả Hân vừa mới làm một bộ móng tay rất đẹp, cô ta vô thức vẽ lên cốc cà phê mà nói: “Ừm, tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện.”



“Chuyện gì? Cô nói đi. Chỉ cần tôi có thể giúp thì nhất định tôi sẽ giúp.” Thẩm Thất cười cười rồi nói tiếp: “Cô là em gái của sư huynh, nhiều năm nay, sư huynh luôn quan tâm đến tôi, vì vậy tôi không thể thoái thác được.”



Phùng Khả Hân há miệng, cô ta sửa lại ý tứ: “Quả thực là anh tôi đối xử rất tốt với cô.”



Đâu chỉ là tốt, vì Thẩm Thất mà còn có thể đánh cả cô ta!



Điều này đã không phải chỉ dùng chữ tốt mà có thể nói rõ được rồi!



“Tôi muốn xin cô một tấm giấy mời đến buổi ra mắt S.A.” Phùng Khả Hân nói.



“Cô không có à? Tôi nhớ là tôi đã đưa cho sư huynh mấy tấm giấy mời rồi mà, anh ấy chưa đưa cho cô à?” Thẩm Thất bất ngờ nói.



Phùng Khả Hân là đệ nhất thiên kim tiểu thư ở Nghệ An, đương nhiên phải mời rồi!



Vì thế mà cô đã đưa cho Phùng Mạn Luân mấy tấm giấy mời!



Một trong số đó chính là muốn đưa cho Phùng Khả Hân!



Nhưng mà vì sao Phùng Mạn Luân lại không đưa cho cô ta chứ?




Đã làm không tốt rồi lại còn già mồm?



Phùng Mạn Luân không hề khách khí mà tát cho Phùng Khả Hân một cái, hắn ta lạnh lùng đưa ra tối hậu thư: “Anh không quan tâm em mượn cớ gì hay em có lý do gì, Phùng Khả Hân, đoạt lấy Hạ Nhật Ninh đi! Nếu không em sẽ rất thê thảm đấy! Kể từ hôm nay, tiền tiêu vặt của em sẽ bị giảm đi một nửa. Nếu như lại phá hỏng mọi chuyện thì tiếp tục giảm thêm một nửa nữa, cứ giảm mãi cho đến khi không còn đồng nào mới thôi. Em cứ tự chờ mà xem!”



Phùng Khả Hân bị trách mắng nên chỉ có thể bất chấp mọi chuyện để đi tìm Thẩm Thất.



Muốn bám lấy Hạ Nhật Ninh đâu có dễ như thế!



Trước đây Hạ Nhật Ninh cũng được xem như ánh mặt trời, khiêm tốn, dễ gần.



Nhưng bây giờ, Hạ Nhật Ninh đã biến thành bạo chúa rồi, trong vòng ba bước chính là chỗ chết, nếu như cô ta dám tùy tiện đến gần thì nhất định cô ta sẽ chết rất thảm!



Bởi vậy mà cô ta chỉ có thể ra tay với Thẩm Thất.



Cũng may Thẩm Thất không nhớ rõ chuyện trước đây, vì vậy Thẩm Thất cũng không nhớ đến chuyện trước đây cô ta đã ức hiếp mình như thế nào. Cô ta không ngờ rằng Thẩm Thất lại dễ nói chuyện như thế, tính cách tốt đẹp quá mức này vẫn không hề thay đổi sau bốn năm!



Chỉ cần cầu xin một chút là Thẩm Thất liền đưa giấy mời ngay.



Giấy mời đã lấy được rồi, nhưng tiếp theo nên tiếp cận Hạ Nhật Ninh như thế nào đây?



Phùng Khả Hân than nhẹ một tiếng, cả người đều cảm thấy buồn bực.



Trận chiến này sẽ rất gian khổ!



Đối với Thẩm Thất mà nói thì đương nhiên cô sẽ không biết những chuyện này, bây giờ cô bận bịu cho lễ ra mắt ngày mai đến mức căng thẳng quá rồi.



Nhưng mà, cho dù cô có căng thẳng thế nào thì ngày ra mắt cuối cùng cũng sẽ đến.



Sáng sớm tinh mơ, Thẩm Thất đã đến nơi tổ chức sự kiện, cô nhìn chằm chằm thợ trang điểm và nhóm người mẫu, đáy lòng không ngừng cầu nguyện, nhất định đừng xảy ra sự cố gì.



Triệu Văn Văn cũng gắng sức, thân là người mẫu Vedette nên cô cũng đến rất sớm để Thẩm Thất nở mày nở mặt.



“Nếu như lễ ra mắt hôm nay thành công, tôi sẽ phát tiền thưởng cho mọi người.” Thẩm Thất cổ vũ những người có mặt ở đây: “Mọi chuyện hôm này đều nhờ cả vào các vị.”



Mọi người đều cười đáp lại: “Việc phải làm thôi mà! Cảm ơn tiểu thư Seven!”



Tiếng gõ cửa vang lên, Phùng Mạn Luân đứng ngoài cửa, mỉm cười nói: “Anh lo lắng cho em, vì vậy anh ghé qua xem thử em chuẩn bị đến đâu rồi.”



Thẩm Thất và Triệu Văn Văn cùng nhìn về phía Phùng Mạn Luân.