Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 443 :
Ngày đăng: 13:34 30/04/20
Thẩm Hà vô cùng thích chưng diện.
Nên trong nhà họ Thẩm, ai cũng cưng chiều cô bé, có bộ trang phục kiểu dáng mới nhất đang được yêu thích nào Thẩm Hà luôn có một bộ trước tiên.
Bề trên nhà họ Thẩm có lão phu nhân, dưới có nhiều người như ông bác bà mợ, còn có nhiều bác bên ngoại nữa. Hơn nữa thỉnh thoảng cũng có bưu kiện do Vưu Tâm Nguyệt gửi từ nước ngoài về.
Thẩm Hà cũng không còn cần gì hơn nữa!
Nhà họ Thẩm còn đặc biệt tạo một phòng thay đồ cực kỳ lớn cho Thẩm Hà, nơi này cũng đã được lấp đầy.
Ai bảo nhà họ Thẩm chỉ có một bé gái chứ?
Ai mà không muốn chăm chút ăn diện cho bé chứ?
Vì thế, quần áo hàng ngày của Thẩm Hà đều không hề trùng lặp bộ nào với bộ nào.
Kiểu ta, kiểu Tây, kiểu dân tộc,.. luân phiên thay đổi nhiều phong cách khác nhau.
Cho trẻ em mặc quần áo cũng như đang thay đồ cho búp bê vậy, nhìn Thẩm Hà lên đồ lại đáng yêu như thế nên người trong nhà rảnh rỗi là lại làm quần áo cho Thẩm Hà.
Vì vậy, quần áo càng lúc càng nhiều.
Và Thẩm Hà trở thành người có nhiều quần áo nhất nhà họ Thẩm.
Từ sau khi Tần Trân và Thẩm Nhất chính thức xác định hẹn hò, cả hai cũng gia nhập vào đội quân làm quần áo.
Cô ấy thích nghiên cứu quần áo và trang sức dân tộc nên cô ấy chuyên làm quần áo và trang sức dân tộc của các nơi. Thêu thủ công tinh xảo, làm xong chuẩn bị mang cho Thẩm Hà.
Thẩm Hà nhận được quần áo thì lập tức mặc thử, sau đó chụp ảnh gửi cho tất cả mọi người làm họ cũng vui vẻ, hưng phấn theo.
Vì vậy, sự nhiệt tình may quần áo của mọi người càng tăng cao hơn!
Có biết tại sao Thẩm Thất lại không dẫn Thẩm Hà theo không?
Bởi vì nhà họ Thẩm không cho!
Công chúa nhỏ dễ thương như vậy thì làm sao họ nỡ để bé chịu khổ ở ngoài chứ?
Hiện tại, Tần Trân lại thêm quần áo cho Thẩm Hà, Thẩm Hà thoáng một cái đã nhảy từ trong chăn ra ngoài: “Muốn muốn! Con muốn mặc thử quần áo mới!”
Người giúp việc dùng chăn nhỏ bọc Thẩm Hà lại, ôm bé vào phòng thay đồ. Thẩm Lục lắc đầu cười cũng rời giường theo.
Thẩm Hà mặc quần áo mới vào thì vui vẻ chạy tới trước mặt Thẩm lão phu nhân khoe khoang, Thẩm Lục cũng mặc kệ bé.
“A…” Ánh mất đầy sự mất mát của Thẩm Thất rơi vào mắt phượng của Hạ Nhật Ninh, khóe miệng hắn càng cong lên vui vẻ hơn.
“Vậy em còn muốn nghe những lý do khác nữa à?” Hạ Nhật Ninh khiêu mi nhìn Thẩm Thất: “Ví dụ như có phải em đang muốn nghe anh nói là vì anh thích em nên anh mới sắp xếp cho em ở bên cạnh tổng bộ tập đoàn Hạ thị phải không?”
“Phụt” Cà phê trong miệng Thẩm Thất bỗng nhiên bị phun ra ngoài.
Thẩm Thất bối rối cầm khăn ăn, không ngừng lau: “Thực xin lỗi! Em chỉ không nhịn được nên mới thế!”
Hạ Nhật Ninh hơi nở nụ cười, giả bộ lơ đãng, ho khan một tiếng: “Kích động như thế chẳng lẽ là vì anh đoán trúng rồi?”
“Không có…không có…không có…không có!” Thẩm Thất lắp bắp: “Em…em…em…”
Nhìn dáng vẻ khẩn trương, lo lắng của Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh cảm thấy nên ngừng lại rồi, hắn không thể ép cô quá mức, vì thế hắn chuyện sang nói chuyện khác: “Nếu em tự tin như thế thì mặt tiền cửa hàng ở đâu cũng vậy thôi. Từ nay về sau, chúng ta là hàng xóm, lúc rảnh rỗi có thể ngồi chung với nhau uống ly trà.”
“A, được!” Thẩm Thất có hơi chột dạ.
Tiểu Xuân từ phía xa đi tới, khom lưng nói bên tai Hạ Nhật Ninh: “Tổng giám đốc, đã kiểm chứng rồi ạ! Phùng Khả Hân thật sự chuẩn bị làm gì đó nhưng cũng không phải là nhằm vào Thẩm tiểu thư mà là hướng về phía Văn thiếu.”
Hạ Nhật Ninh nhướng mày: “Thú vị đấy! Nếu không phải nhằm vào Tiểu Thất thì thu lại đi. Món nợ của cô ta và Nhất Phi cứ để họ tự giải quyết.”
“Vâng thưa tổng giám đốc.” Tiểu Xuân vâng dạ xong lại nói tiếp: “Mặt khác, bên nhà phát hành của trò chơi cũng đã công bố quy tắc chi tiết về việc offline gặp mặt rồi ạ. Lát nữa cậu có đăng nhập không ạ?”
“Tôi biết rồi!” Hạ Nhật Ninh gật đầu.
Tiểu Xuân cười tủm tỉm gật đầu với Thẩm Thất rồi xoay người rời đi.
“Ăn cơm xong đăng nhập vào đi, phía nhà phát hành của trò chơi có thông báo đó!” Hạ Nhật Ninh ngắn gọn báo tin cho Thẩm Thất.
Hai mắt Thẩm Thất sáng lên: “Biết rồi. Phải rồi, lần gặp mặt này anh có đi không?”
“Không đi.” Hạ Nhật Ninh trả lời.
Thẩm Thất có hơi thất vọng: “Anh không đi à! Tuy anh chỉ nhân vật nhỏ nhưng bên phía nhà phát hành không có nói là không được mời thì không được đi mà!”
Trong mắt Hạ Nhật Ninh là sự vui vẻ không che giấu được nhưng hắn vẫn nghiêm trang nói: “Anh còn rất nhiều việc cần hoàn thành, sao có thời gian tới đó chứ!”
“Ừm! Tôi biết rồi!” Thẩm Thất trả lời với giọng đầy tiếc nuối.
Thật đáng tiếc, không biết Hạ Nhật Ninh và Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng ai tốt hơn.
Thẩm Thất nghĩ thầm trong lòng.