Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 453 :
Ngày đăng: 13:34 30/04/20
Phùng Mạn Luân không nói gì.
Triệu Văn Văn tiếp tục nói:" Những người chúng ta, cuối cùng kết hôn với ai, cũng chưa chắc là những người trong đáy lòng mình yêu nhất, nhưng chung quy lại chúng ta vẫn phải kết hôn, cũng giống như anh, giống như tôi, chúng ta đều gánh vác sứ mệnh của cả gia tộc, và còn phải gánh vác việc kế thừa của đời sau, cùng với việc tìm các phương diện chướng mắt, còn không bằng tìm các phương diện được coi là thuận mắt, anh nói xem?"
"Vậy tại sao cô lại chọn tôi? Tôi cũng không phải người tốt nhất." Ánh mắt Phùng Mạn Luân khẽ nhắm lại, vẫn còn cái vẻ hòa nhã trước sau như một.
"Nhưng tôi hoàn toàn không thấy thế, đối với tôi anh lại là người phù hợp nhất."
Triệu Văn Văn vừa cười vừa nói: "Người tốt nhất là ai? Hạ Nhật Ninh? Đúng, anh ta thật sự là người tốt nhất! Bất kể mặt nào! Nhưng tôi nghe nói, Hạ Nhật Ninh trong bốn năm sau khi kết hôn, vợ đột nhiên bị rơi xuống vực, hai người đồng thời bị mất trí nhớ, bây giờ hai người vẫn trong tình trạng mất trí nhớ, nhưng cũng không khỏi tự chủ được mình, bị đối phương thu hút, lại một lần nữa về bên nhau."
Triệu Văn Văn hướng về phía Hạ Nhật Ninh đang nhìn về Thẩm Thất, nói:"Anh xem bọn họ, người khác làm sao mà có cơ hội chứ? Mà anh không giống như vậy, đã nhiều năm như vậy rồi, anh hình như không có bất kỳ gièm pha nào, cuộc sống cá nhân trong sạch đến đáng sợ! Nếu không phải phát sinh ra chuyện của Lâm Khê, tôi cũng tưởng cậu không có hứng thú với con gái."
Phùng Mạn Luân nhìn Thẩm Thất đang cùng Hạ Nhật Ninh đi trên bờ biển, gió biển thổi nhẹ, có cảm giác như đang trong trò chơi.
Hai người đi đến bất cứ nơi nào, cũng đều trở thành cảnh đẹp.
Mọi người đều không chịu được mà chụp trộm họ.
Không ngờ bọn họ ngoài đời thực còn mê người hơn hình tượng trong game.
Ánh mắt của Phùng Mạn Luân khẽ trầm lại.
Phùng Khả Hân đang làm gì!
Nếu cô lần này không nắm được cơ hội được sống, thì hoàn toàn biết thành nước cờ bỏ đi của hắn.
Một quân cờ bỏ đi, hắn nhất định sẽ không cho cô một con đường tốt!
Triệu Văn Văn tiếp tục nói: "Nếu anh không có lựa chọn nào tốt hơn, vậy tại sao không cân nhắc tôi xem?"
"Cô sao? Cô thật sự thích tôi? Hay là chỉ vì địa vị trong xã hội của tôi?"Phùng Mạn Luân sắc bén hỏi: "Tôi cũng không cảm giác được cô có tình cảm sâu đậm với tôi, mặc dù cô luôn chủ động hạ mình, theo đuổi tôi, nhưng tôi không phải tên ngốc, có phải là thật lòng hay không, tôi có thể phân biệt rõ ràng."
Triệu Văn Văn gượng cười một tiếng: "Phùng thiếu gia, có thể đừng thông minh như thế không? Đúng, tôi với anh dù sao cũng quen biết không lâu, nói là vừa nhìn đã yêu thì cũng hơi quá và cũng không có độ tin cậy. Tôi nói rồi, anh cũng chưa hẳn là đã tin, cho nên tôi mới nói, chúng ta là thích hợp nhất, cũng không nhất định là yêu nhất."
Phùng Mạn Luân gật đầu: "Câu nói này của cô, thật ra là những lời nói thật, chỉ là Phùng Mạn Luân tôi vẫn chưa đi đến bước đó, nghe nói tình hình nhà họ Triệu gần đây không được tốt, cho nên cô mới vội vàng lập gia đình như vậy."
Triệu Văn Văn không phủ nhận tình hình đó: "Đúng, tôi thừa nhận, tôi vội vàng kết hôn chính là suy nghĩ cho gia tộc, mà tôi, cũng đã đến lúc phải kết hôn, đã bước đến bước này rồi, tại sao không chủ động nắm chắc trong tay chứ?"
"Cô nghiêm túc." Phùng Mạn Luân cười lên, cầm ly rượu uống một ngụm, nói: "Nhưng tôi từ chối."
"Tại sao?" Triệu Văn Văn nghẹn ngào hỏi, "Tôi lẽ nào vẫn chưa đủ thành ý sao?"
Mọi người trong trận lại một lần nữa òa lên những tiếng vỗ tay và reo hò.
Người dẫn chương trình cũng không nhịn được mà chạy lên hỏi: "Hai người có thật sự từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau không? Tại sao hai người lại hiểu ý nhau như vậy?"
Hạ Nhật Ninh cười bí hiểm, trả lời: "Là do ý trời."
Câu trả lời của hắn lập tức giành được những lời hoan hô và tiếng vỗ tay từ mọi người.
Dẫn chương trình lại không nhịn được hỏi: "Xin hỏi hai vị đây là ý trung nhân sao?"
Thẩm Thất liền đỏ mặt, không dám trả lời.
Hạ Nhật Ninh nhìn Thẩm Thất, trong mắt phượng đầy ý cười: " Không gì là không thể."
"Wow!" Cả hiện trường lại kinh hô lên một tiếng.
Chuồn Chuồn Tím đứng trong đoàn người, vẻ mặt khó chịu.
Bắt đầu từ hôm qua, họ đã bắt đầu cướp đi tất cả các danh tiếng.
Cô hôm nay đã dốc toàn lực, dùng mọi biện pháp, nhưng vẫn không giành được sự chú ý bằng nửa phần họ.
Thật đáng giận!
Cô đã vì hoạt động lần này, mà chuẩn bị bao nhiêu dự định.
Nhìn thấy độ chú ý của mình liên tục giảm xuống, cô liền tức giận giậm chân một cái rồi rời khỏi đoàn người.
Chuồn Chuồn tím chưa đi được bao xa, liền nghe thấy có người ở phía trước đang nói chuyện, theo bản năng cô dừng lại.
Ở đó không phải ai khác, mà chính là Phùng Khả Hân và Lưu Nghĩa.
Phùng Khả Hân tìm được Lưu Nghĩa, vẻ mặt áy náy nói: "Lưu Nghĩa, thật sự xin lỗi, vừa nãy tôi cảm thấy không được khỏe, Nhất Phi chỉ đến xem tôi một lúc, cô xem, anh ấy là người rất không cẩn thận, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, khăn tay rơi ở đâu cũng quên rồi."
Lưu Nghĩa nhìn chiếc khăn tay Phùng Khả Ngân đem tới, ánh mắt liền dừng trên chiếc khăn tay, có thể thấy rõ vết nước bị thấm ở bên trên, nhưng trên chiếc khăn tay cũng thấy rõ một chữ có vẻ là chữ Hân.
Hân?
Khăn tay của Văn Nhất Phi, tại sao lại có chữ đó?