Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 458 :

Ngày đăng: 13:34 30/04/20


Khi nhà tổ chức hoạt dộng đem phần thưởng giao đến tay Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất.



Hạ Nhật Ninh nói với Thẩm Thất: “Em có thích đi đảo Bali không?”



“Cũng thích.” Thẩm Thất trả lời.



Cô ấy do quan hệ của nghề nghiệp, thực ra cũng là đi khắp mọi nơi trên thế giới.



Đối với chuyện này, thực sự không đặc biệt quan tâm lắm.



“Nếu em không ngại, phần thưởng giải nhất này, chúng ta tặng cho người đứng thứ nhì, anh đưa em đến một nơi khác nghỉ mát được không?” Hạ Nhật Ninh hỏi lấy ý kiến Thẩm Thất.



Trên người hai người đều có đeo micro, cho nên cuộc đối thoại của hai người, đều nằm trong trạng thái công khai.



Nghe họ muốn tặng phần thưởng cho người đứng thứ nhì, cặp đôi tình nhân đứng thứ nhì với vẻ không tin nổi!



Tuy nhiên lại có chuyện tốt như thế!



Giải thưởng tốt như vậy nói không muốn là không muốn?



Thẩm Thất ngước đầu nhìn Hạ Nhật Ninh: “Thế cậu tính mời tôi đi nơi nào?”



“Mời em đến nơi non xanh nước biếc, yên tĩnh thanh bình, nơi đó chỉ có hai chúng ta.” Hạ Nhật Ninh cúi mắt cười nhẹ: “Nếu em đồng ý, anh có thể xây một căn nhà ở đó, theo ý em thích, cùng em thưởng hoa cho cá ăn, trai cày gái dệt.”



Thẩm Thất chưa trả lời, những người ở phía dưới hầu như đều vỡ òa!



Trời à, đây là lời tình tứ nghe hay nhất!



Trời à, đây là lời tình tứ mà con gái thích nghe nhất!



Các đứng đàn ông đều gào thét, đây mới là cảnh giới tán gái!



Một câu nói bao hàm quá nhiều thông tin!



Thứ nhất biết được nơi đó, hơn nữa còn mua xong nền đất!



Thứ hai là có đủ sự giàu có để xây ngồi nhà như ý muốn.



Thứ ba là có nguồn vốn để trải qua cuộc sống giải trí thoải mái!



Thứ tư chính là người đàn ông này thật sự đang cầu hôn! Hơn nữa là công khai!



Được nam thần công khai cầu hôn!



Ây da! Ngưỡng mộ chết được!



Vành tai Thẩm Thất nóng rang.



Chỉ cần không phải đứa ngốc, đều có thể nghe ra hàm ý bên trong câu nói.
Nếu như không có chuyện lúc đầu bây giờ chúng ta cũng sẽ rất hạnh phúc chăng?



Vừa rồi thấy người đàn ông khí phách hơn người tỏ tình với em trước mọi người, trái tim anh đau vô cùng, nhìn dáng vẻ xấu hổ của em, hai người thật sự rất xứng đôi.



Xin lỗi, anh đến muộn rồi.



Lưu Nghĩa nhìn vẻ lạc lỏng quay trở về của Thẩm Thất, quan tâm hỏi: “Cậu làm sao thế? Vừa rồi vội vã đi kiếm ai?”



Thẩm Thất lắc đầu nói: “Vừa rồi tớ xuất hiện ảo giác. Tớ hình như hình như nhìn thấy Triển Bác.”



Lưu Nghĩa nhất thời chưa nghĩ ra: “Triển Bác là ai?”



“Là người yêu đầu của tớ. Bốn năm trước cùng bạn bè đi leo núi, lỡ chân té xuống vực, khi tìm về thì máu thịt mơ hồ. Chờ tớ qua tới nơi, đã hạ táng rồi.” Thẩm Thất tự giễu cười: “Tớ nhất định điên rồi, vừa rồi tớ lại nhìn thấy hình bóng anh ấy. Tiểu Nghĩa, có phải gần đây tớ mệt quá rồi không, cho nên mới xuất hiện ảo giác như thế?’



Lưu Nghĩa nhéo má Thẩm Thất nói: “Đúng thế, cậu gần đây cho bản thân áp lực lớn quá! Đừng như thế! Thả lỏng một chút! Đừng xem mình là đàn ông! Cậu không kiên cường thế kia!”



Thẩm Thất cười khổ nói: “Tớ chỉ là quen rồi. Khi vừa rồi tớ nhìn thấy hình bóng đó, tớ đã do dự một lúc, cho đến khi tớ qua tới, đã không thấy đâu. Hoặc là ảo giác, hoặc là trùng hợp. Anh ấy cũng đã hạ táng rồi, tớ tự mình đi thắp nhang, sao có thể lầm được?”



“Xem ra thật sự là ảo giác.” Lưu Nghĩa nói: “Thế thì hãy nhân cơ hội lần này ra đây chơi cho thật vui, thật thoải mái, đừng suy nghĩ mấy chuyện đó nữa!”



Thẩm Thất gật đầu.



Phạm Thành Phạm Ly đi qua trò chuyện cùng hai người, Thẩm Thất không thể không dừng lại nổi thương cảm của mình, cùng Phạm Thành Phạm Ly trò chuyện.



“Tiểu Thất, cậu xem nữ hoàng catwalk, hình như một mình với vẻ rất lẻ loi. Cô ấy không phải theo đuổi Phùng Mạn Luân sao? sao không thấy cô ấy có hành động gì?” Phạm Thành Phạm Ly chính là thích nhiều chuyện, quả nhiên làm trong giới giải trí, thì chính là nhiều chuyện bẩm sinh.



Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đồng thời nhìn qua Triệu Văn Văn đang ngồi ở một bên góc khuất.



Vốn dĩ cô ấy cũng nên là tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn trong hôm nay.



Nhưng giờ đây cô ấy, lại trốn trong một góc khuất, không để người khác chú ý đến sự tồn tại của cô ấy.



Đây thật phản khoa học!



Thẩm Thất cũng thấy hiếu kỳ, nói: “Tớ đi chào hỏi với cô ấy.”



Thẩm Thất cầm ly nước trái cây đến trước mặt Triệu Văn Văn, nói: “Tôi có thể ngồi đây chứ?’



“Là cô sao. Ngồi đi.” Triệu Văn Văn hình như thở phào vậy, nói: “Tìm tôi có việc?”



“Tâm trạng cô không tốt?” Thẩm Thất đưa nước ép trái cây cho Triệu Văn Văn: “Khi không vui, không nên uống nhiều rượu như thế, không tốt cho sức khỏa.”



“Sao cô biết tâm trạng tôi không tốt.” Triệu Văn Văn lại không từ chối nước ép trái cây của Thẩm Thất.



“Trên mặt cô viết đấy!” Thẩm Thất trả lời thản nhiên nói: “Cô chỉ thiếu chưa ghi bốn chữ người lạ đừng gần!”



Vốn dĩ tâm trạng rất không tốt, nhưng nghe lời của Thẩm Thất, cũng không nhịn được mà cười.