Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 471 :
Ngày đăng: 13:35 30/04/20
Phùng Mạn Luân đích thực biết Văn Nhất Phi đang giấu Phùng Khả Hân, nếu không thì đâu có cho người theo dõi Văn Nhất Phi.
Nhưng, Phùng Mạn Luân không có đuổi cùng giết tận Phùng Khả Hân.
Nếu anh ta thật sự muốn đuổi cùng giết tận thì đã không theo dõi một cách nhẹ nhàng vậy rồi.
Cho nên, Phùng Khả Hân vì muốn tự bảo vệ mình, đã không ngừng nói xấu Phùng Mạn Luân.
Và thật ra Văn Nhất Phi cũng biết tính khí con người Phùng Mạn Luân như thế nào, nên đã tin lời cô ta.
Lưu Nghĩa đã gọi mấy lần cho Văn Nhất Phi, mà không gọi được, nên cũng đã cho chuyện này sang một bên.
Khi quay người định quay về, vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Nhật Ninh đang nhìn và đi về phía mình.
Lưu Nghĩa chớp mắt nhìn Hạ Nhật Ninh, đối với việc Hạ Nhật Ninh đến đây, cô không hề cảm thấy kỳ lạ.
Không tới mới là lạ đó.
“Tiểu Nghĩa, có thời gian không?” Hạ Nhật Ninh đứng ngay trước mặt Lưu Nghĩa: “Tôi cần sự giúp đỡ của cô.”
“Qua đây.” Lưu Nghĩa hất đầu, ra dấu cho Hạ Nhật Ninh đi theo mình: “Qua đây nói chuyện.”
Hạ Nhật Ninh và Lưu Nghĩa quay người đi đến một góc yên tĩnh.
Chỗ này rất ít người qua lại, là một bãi đậu xe nhỏ, cho một số xe điện, xe đạp và các thể loại xe trợ lực đậu ở đó.
Lưu Nghĩa đứng dựa vào một chiếc xe máy, nói: “Anh tìm tôi, là vì chuyện Tiểu Thất đúng không? Có phải anh đã nhớ lạ chuyện gì không?”
Hạ Nhật Ninh gượng cười: “Đúng rồi, trực giác của cô quả đúng là đáng sợ thật. Lúc trước, Nhất Phi nói vậy, tôi cũng không tin, giờ thì không tin cũng không được.”
“Trực giác của võ sĩ cũng chuẩn lắm đó.” Lưu Nghĩa nhếch miệng hỏi: “Là chuyện của khi nào?”
“Khi tôi đến thành phố w, một phần trí nhớ của tôi đã bắt đầu được mở khóa. Sau đó, dùng phương pháp khác để khơi dậy trí nhớ, cuối cùng đã nhớ lại mọi chuyện.” Khi Hạ Nhật Nhinh đối mặt Lưu Nghĩa, anh khá nhẹ nhàng.
Đây là em vợ mà, đâu có đắc tội được!
“Vậy lúc đó hai người đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trí nhớ lại bị phong tỏa?” Lưu Nghĩa chủ động hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tôi không biết.” Hạ Nhật Ninh lắc đầu, nói: “Lúc đó tôi chỉ cảm thấy không còn gì phải hối tiếc, không suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn nối tiếp bước chân của Tiểu Thất thôi. Sau khi tôi nhảy xuống dưới, nhanh chóng mất đi tri giác. Đợi đến khi tôi tỉnh lại, đã ra khỏi khu vực lăng mộ rồi, và tôi cũng đã mất đi trí nhớ của một năm vừa qua. Nhưng, trong lúc tôi hôn mê, tôi có nghe một người nói với mình, đây là kiếp nạn nhất định phải vượt qua. Chỉ có vượt qua kiếp nạn này thì mới có thể sống trọn đời với nhau.
Anh chỉ đứng đó một chút, mà đã nhanh chóng làm cho bao người khác phải ganh tị.
Người đứng xem càng ngày càng nhiều, nhưng không ai dám chụp hình.
Vì ánh mắt và vẻ mặt của anh ấy quá lạnh lùng.
Chỉ cần anh liếc mắt một cái, người mà bị anh nhìn phải, sẽ không cảm thấy vinh hạnh, mà chỉ cảm thấy áp lực nặng như quả núi đang đè lên người mình.
Đây gọi là khí chất.
Khí chất của đế vương.
Thẩm Thất vừa xuất hiện ở cửa bệnh viện, người xem xung quanh mới cảm thấy áp lực trên người được giảm xuống.
Và quay lại nhìn, vẻ mặt khôi ngôi tuấn tú, khí chất đế vương kia, trong chốc lát như đang nở hoa, đã quay trở về nhân gian từ địa ngục.
“Xin lỗi, để anh đợi lâu.” Thẩm Thất nói.
Hạ Nhật Ninh hơi nhướng mày: “Đâu có, đâu có lâu. Có đợi cả đời cũng không thấy lâu.”
Thẩm Thất vẻ bối rối, cắn môi nói: “Đi đâu đây?”
“Lên xe trước đi.” Hạ Nhật Ninh đích thân mở cửa xe cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất ngoan ngoãn bước lên xe, Hạ Nhật Ninh vẻ mặt rạng rỡ.
Những người xung quanh nhìn thấy đế vương lạnh lùng nở nụ cười, nhẹ nhàng hít một hơi mạnh.
Trong đầu mọi người chỉ có một ý nghĩa: “Yêu nghiệt! Yêu Nghiệt lớn thiệt lớn!
Hạ Nhật Ninh không quan tâm sự đánh giá của người khác, nhanh chóng bước qua vị trí tay lái, đưa Thẩm Thất rời khỏi cổng bệnh viện ngay.
Sau khi bọn họ rời khỏi, bóng dáng của Triển Bác xuất hiện trong đám đông, đã âm thầm quan sát trong vài phút, đứng dựa vào tường, hút một điếu thuốc.
Anh ấy đã theo đến đây rồi.
Vậy chuyện tiếp theo sau đây, vẫn sẽ thuận lợi chứ?