Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 48 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Thẩm Thất cúi đầu xuống, vừa đụng ngay đôi mắt sâu thâm thẩm của Hạ Nhật Ninh.



Trên mặt hắn không nhìn ra biểu cảm gì cả.



Đôi tay của Thẩm Thất run lên, cô lập tức buông tay ra.



Vừa buông tay, thì cả người cô lập tức té ngửa ra về phía sau



Đột nhiên Hạ Nhật Ninh thò tay ra ôm lấy eo của Thẩm Thất, kéo mạnh tay về, ôm chặt lấy cô trước ngực hắn.



Thẩm Thất cảm nhận được sức mạnh và nhiệt độ truyền đến từ vòng eo của mình, cô sợ hết cả hồn vía.



“Xin... xin lỗi... tôi không phải...” Thẩm Thất chớp chớp mắt, không biết nên giải thích như thế nào cả.



Cha mẹ ơi, cô rất muốn giải thích, nhưng nên giải thích sao đây?



“Còn chưa muốn leo xuống sao?” Đôi mắt của Hạ Nhật Ninh trở nên sâu xa hơn, nhưng giọng nói lại thản nhiên vô cùng: “Cô còn định ở trên người tôi bao lâu nữa?”



Lúc này Thẩm Thất mới hoàn hồn lại, nhanh chóng buông chân ra, nhảy xuống mặt đất.



Khi vừa chạm đất cô liền cảm thấy đôi chân của mình muốn rã rời ra.



Trời ơi, hôm nay rốt cuộc mình đã làm gì thế này...



Trong lúc này Mạc đại ca mỉm cười và lau nước mắt đi tới: “Nhật Ninh, bà xã của chú thật khiến người ta không khỏi kinh ngạc...”



Thẩm Thất rất muốn tìm một cái lỗ nào đó chui xuống đi cho rồi.



Chết rồi, hôm nay cô quả thật đã làm những chuyện mất mặt vô cùng.



“Tôi xin lỗi, tôi chưa từng thấy qua ngỗng trắng đẻ trứng bao giờ, tôi thấy nó đẻ lâu như vậy cũng chưa ra, cho nên mới muốn giúp đỡ nó.” Thẩm Thất không giải thích còn đỡ, nhưng khi vừa mới giải thích xong, Mạc đại ca lại tiếp tục cười không cách nào dứt được.



Thẩm Thất hối hận đến nỗi ước gì mình có thể biến mất khỏi đây.



Hạ Nhật Ninh cố nhịn cười nói: “Được rồi, đây là quả trứng mà cô dùng tất cả sinh mệnh để giành lấy, cô nên giữ cho kỹ đi.”



Quả trứng mang hơi ấm của Hạ Nhật Ninh lại quay trở về trên tay của Thẩm Thất, sau đó hắn liền xoay lưng rời khỏi



Thẩm Thất há to miệng, nhìn những người đang ôm bụng cười bên cạnh mình, cô bèn cúi đầu xuống, ủ rủ đi vào trong phòng.




Sau khi điều chỉnh xong, thì bảng thiết kế này đã dễ nhìn hơn rất nhiều.



Thẩm Thất hỏi: “Anh học kiến trúc học sao?”



“Tài chính và quản trị.” Hạ Nhật Ninh trả lời: “Trước kia tôi sinh sống ở Princeton.”



Thẩm Thất há miệng ra, được thôi, lúc nãy tôi chưa hề hỏi gì cả.



“Đây là bảng thiết kế cho Mạc đại ca. Những căn nhà này đều là những tòa kiến trúc tạm thời, sớm muộn gì cũng phải tháo dỡ đi để xây một tòa lâu đài lớn hơn.” Hạ Nhật Ninh nói.



Thẩm Thất buồn rầu nghĩ, hắn nói những việc này với cô là ý gì? Giải thích cho cô sao?



Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa: “Hạ tổng, Thẩm tiểu thư, căn phòng đã chuẩn bị xong rồi, ngài có muốn đến xem thử không?”



Hạ Nhật Ninh lập tức cất đi bức hình thiết kế, nói: “Đi thôi, qua đó xem xem căn phòng chuẩn bị ra sao rồi.”



Thẩm Thất nhìn quanh những căn phòng ở đây, lần này chắc không sợ không đủ phòng nữa rồi. Ở đây nhiều phòng như vậy mà!



Thẩm Thất nhanh chóng bước theo Hạ Nhật Ninh, đi qua căn phòng kế bên ngay lập tức.



Quả nhiên căn phòng đẹp không cách nào tả nỗi.



Bố cục gồm một phòng khách, một nhà bếp một phòng ngủ điển hình, xung quanh dùng vải lụa che lấp tầm nhìn, gần đây cũng không còn tòa kiến trúc nào cả, tính bảo mật được đảm bảo rất cao



Thẩm Thất xem hết từ trong ra ngoài, sau đó mới hỏi: “Vậy còn phòng của tôi đâu? Tối nay tôi ở phòng nào vậy?”



Những người dẫn họ tới xem phòng chợt cảm thấy rất kỳ lạ trả lời: “Hai người là vợ chồng, đương nhiên phải ở chung rồi!”



Vợ chồng...



Vợ...



Thẩm Thất kinh ngạc nhìn Hạ Nhật Ninh một cái.



Không phải chứ!



Hạ Nhật Ninh, anh giải thích cho rõ đi chứ!