Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 483 :
Ngày đăng: 13:35 30/04/20
Hạ Nhật Ninh là người thế nào?
Chỉ cần là chuyện có lợi nhuận, hắn sẽ không bỏ qua.
Vài câu của Phạm Thành đã để lộ không ít thông tin.
Sùng Minh là người thế nào?
Là quân chủ của đế quốc bóng tối đó!
Trong tay hắn nắm bảo bối có thể kiếm bộn tiền, nhưng thân phận của hắn khá đặc thù, muốn rửa cho sạch ư? Cần đến một con kênh đo.
Không cần nghi ngờ gì, Phùng Mạn Luân chính là con kênh dẫn nước ấy.
Nếu Phùng Mạn Luân hợp tác cùng Sùng Minh, vậy thì quả thực có thể kiếm được một khoản lợi nhuận cực lớn trong thời gian ngắn, từ đó đặt cơ sở cho hắn, tiến tới “chơi cờ” cũng tập đoàn tài chính Hạ Thị.
Phạm Thành luôn nhắm vào Phùng Mạn Luân cũng có lý cả.
Phạm Thành nói: “Chúng tôi qua đó ngay, xem xem chúng giở trò gì! Lại nói, gần đây hoạt động của Sùng Minh trong nước khá nhộn nhịp. Con người hắn háo sắc, người bị hắn nhắm trúng e là sẽ khó chịu đây.”
“Cái này khó nói.” Hạ Nhật Ninh cười khẽ: “Lần này đến lượt Sùng Minh làm người khó chịu rồi.”
Phạm Thành cũng mỉm cười: “Hình như đúng thế thật.”
Cúp điện thoại, ngón tay thon dài của Hạ Nhật Ninh gõ nhẹ lên thành ghế sô pha, đôi mắt phượng lóe sáng, sau đó hắn hạ lệnh cho Tiểu Xuân: “Liên lạc với Thẩm Lục, cứ nói, tôi nhớ ra rồi. Tôi muốn gặp riêng anh ta.”
“Vâng, thưa giám đốc.” Tiểu Xuân cũng mỉm cười.
Tiểu Xuân đã đoán được dự định của Hạ Nhật Ninh rồi.
Phùng Mạn Luân hợp tác cùng Sùng Minh?
Người Sùng Minh để ý nhất là ai? Thẩm Lục đó!
Cái thang mang tên “anh vợ” này không dùng thì phí!
“Mâu thuẫn lắm.” Văn Nhất Phi nhận lấy ly rượu từ Hạ Nhật Ninh: “Tôi hoàn toàn có thể mặc kệ sống chết của Phùng Khả Hân, nhưng lại không nỡ. Tôi không biết phải xác nhận hay phủ nhận quan hệ của tôi và Phùng Khả Hân, tôi chỉ cảm thấy, Phùng Mạn Luân đang ở gần đây mà tôi không phát hiện ra thì thật không bình thường, cho nên tôi về đây thương lượng với cậu trước.”
“Coi như cậu có đầu óc, không bị phụ nữ che mờ mắt.” Hạ Nhật Ninh tức giận ném hoa quả cho Văn Nhất Phi: “Lát nữa Phạm Thành và Phạm Ly sẽ tới đây. Người của Phạm Thành theo dõi Phùng Mạn Luân, sau khi bị phát hiện, bị xử sạch rồi. Phùng Mạn Luân ở gần đây là vì hắn sắp bắt tay cùng Sùng Minh.”
“Ôi trời, nhiều thông tin quá!” Văn Nhất Bác bỗng chốc trừng to mắt: “Tôi cứ cảm thấy cậu đang chơi một ván cờ rất lớn, cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
“Làm gì?” Khóe miệng Hạ Nhật Ninh nhếch lên: “Tất nhiên là báo thù rồi! Phùng Mạn Luân đưa Tiểu Thất tới Đức bốn năm, chuyện này không thể nào không tính toán với hắn được!”
Văn Nhất Phi chỉ vào mặt Hạ Nhật Ninh: “Tôi biết ngay cậu chắc chắn sẽ không bỏ qua mà ha ha. Nhưng mà, Phùng Mạn Luân có thể xử được người của Phạm Thành, chứng tỏ chuyện hợp tác cùng Sùng Minh rất lớn, rất đáng để nhúng tay vào. Nghe nói trong tay Sùng Minh có một công ty ma, ăn trộm hết lượt các bảo tàng nổi tiếng trên thế giới, đống đồ rởm kia đủ để đánh tráo. Nói như vậy, không phải Phùng Mạn Luân nhắm vào cái này chứ? Nếu như là thật, vậy thì lá gan của Phùng Mạn Luân to thật đấy? Bao nhiêu đồ thật như thế, muốn tiêu hóa cũng không dễ dàng gì đâu!”
“Trên thế giới không thiếu người lắm tiền. Nhà họ Phùng cũng là bên có quan hệ, tiêu hóa những thứ đó cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.” Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Mấy năm nay quả thực Sùng Minh có không ít hoạt động trong nước, nhưng phần lớn đều vì anh vợ tôi. Hợp tác với Phùng Mạn Luân chắc cũng là trùng hợp thôi, không phải cố ý. Dù sao thì, những người có tiền của giới thượng lưu trong nước không hề ít, không cần thiết phải hợp tác với Phùng Mạn Luân. Chỉ có thể nói, Phùng Mạn Luân ngửi thấy thời cơ nên chớp một bước thôi.”
“Chính xác.” Văn Nhất Phi đồng tình: “Khứu giác của Phùng Mạn Luân cũng thính lắm. Chúng ta nhắm vào hạng mục gì, hắn cũng theo sau. Thằng cha này từ nhỏ đến lớn chỉ cun cút theo chân cậu! Không ngờ đến bây giờ cũng vẫn vậy.”
“Cụ thể thế nào, cứ quan sát đã rồi hẵng nói.” Hạ Nhật Ninh mỉm cười: “Được rồi, cậu bớt mấy chuyện làm người ta bực mình kia đi, tôi hơi thiếu chút vốn, chuẩn bị cho tôi ít tiền.”
“Bao nhiêu?” Văn Nhất Phi hỏi.
“Trước tiên cho tôi bốn mươi tỷ.” Hạ Nhật Ninh buột miệng nói.
Rượu trong miệng Văn Nhất Phi suýt nữa phun hết ra ngoài: “Cậu định đầu tư tổng cộng bao nhiêu vậy?”
“Hai trăm tỷ.” Hạ Nhật Ninh nhàn nhã trả lời.
Như thể số tiền này không đáng nhắc tới.
Như thế hắn chỉ đang mua ít hoa quả.
Tất cả nhẹ bẫng như không.
“Bốn mươi tỷ bảng Anh, tôi phải lên kế hoạch cái đã. Dạ dày cậu to quá!” Văn Nhất Phi nhíu mày: “Tôi đi điều động vốn ngay đây, lần này đừng chơi quá tay đấy nhé!”
“Cứ yên tâm.” Hạ Nhật Ninh cười khẽ: “Bao nhiêu năm nay, tôi đã khinh suất bao giờ đâu?”