Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 486 :
Ngày đăng: 13:35 30/04/20
Phạm Ly nói: “Lúc chúng tôi tới, Thẩm Lục đã đi tìm Nhật Ninh rồi. Nếu không xảy ra chuyện gì đột xuất, chắc lát nữa anh sẽ gặp được Thẩm Lục thôi.”
Ánh mắt gian tà của Sùng Minh khẽ nhếch: “Hửm?”
“Sùng Minh tiên sinh, mặc dù trước đây anh và Nhật Ninh có xảy ra chút hiểu lầm. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của 4 năm trước. Chắc Sùng Minh tiên sinh cũng không muốn Thẩm Lục biết chuyện 4 năm trước anh từng trêu ghẹo Nhật Ninh sau đó bị người của cậu ấy đuổi giết khắp thế giới đâu nhỉ?” Phạm Thành Phạm Ly nói thẳng.
Quả nhiên, khuôn mặt Sùng Minh sa sầm.
“Chuyện như vậy, mọi người quên đi là tốt nhất. Nếu không sao có thể làm người nhà được chứ? Nhật Ninh và Thẩm Thất là vợ chồng hợp pháp. Hơn nữa, hai người đã quay về bên nhau. Trên thế giới này, có lẽ chẳng ai có thể chia cắt được bọn họ. Như vậy Sùng Minh tiên sinh còn thích Thẩm Lục không?” Phạm Thành Phạm Ly hỏi.
“Đúng là gian xảo!” Sùng Minh hừ lạnh: “Chỉ có vài câu đã muốn tôi quên đi mọi ân oán sao?”
Phạm Ly nói: “Không quên đi thì có thể làm gì khác? Sùng Minh tiên sinh nghĩ có thể chống lại chúng tôi? Hay là nghĩ rằng sau khi may mắn giết chết Nhật Ninh, anh còn có thể chung sống hòa bình với người nhà họ Thẩm? Anh đừng quên, cha ruột của thế hệ tiếp theo nhà họ Thẩm chính là Hạ Nhật Ninh đấy!”
Phạm Thành cũng nói: “Chúng tôi không hề có ý ép tiên sinh. Làm ăn mà, hai bên đều phải tình nguyện. Sùng Minh tiên sinh hợp tác với Phùng Mạn Luân thì được gọi là hợp tác, chẳng lẽ hợp tác với chúng tôi lại không phải sao?
Phạm Ly tiếp lời: “Số vốn trong tay chúng tôi chắc chắn nhiều hơn nhà họ Phùng, khả năng nhập hàng và tiêu thụ hàng của chúng tôi vượt xa họ. Có Hạ Nhật Ninh ở đây chắc chắn có thể kéo quan hệ với mọi gia tộc giàu có trên thế giới. Tuy nhà họ Phùng cũng không tồi nhưng nếu xét về các mối quan hệ thì còn kém xa chúng tôi. Điểm này chắc Sùng Minh tiên sinh không phủ nhận chứ?”
“Còn một điều nữa, chúng tôi làm ăn trong sạch nên sẽ an toàn hơn.” Phạm Thành tiếp tục nói: “Chúng tôi có thể hợp tác làm ăn với nhà nước, nộp một mức thuế nhất định. Hơn nữa không chỉ hợp tác với một mà là mấy chục nhà nước.”
“Đồng thời, chúng tôi cũng giữ kín an toàn thông tin của Sùng Minh tiên sinh. Chúng tôi sẽ nói với bên ngoài là mua vào với giá đắt, mọi người tuyệt đối không biết chúng tôi mua từ tay Sùng Minh tiên sinh.” Phạm Ly nói thêm: “Tuy xã hội đen muốn làm gì thì làm nhưng dù sao người Sùng Minh tiên sinh quan tâm lại đi theo con đường trong sạch. Thế nên đi giữa hai con đường là an toàn nhất. Sùng Minh tiên sinh thấy thế nào?”
“Xem ra mấy người đều có chuẩn bị kỹ càng nhỉ.” Sùng Minh cười nói: “Làm tôi khó từ chối quá.”
Phạm Thành, Phạm Ly cười cười: “Chúng tôi chỉ cho Sùng Minh tiên sinh thêm một cơ hội lựa chọn, Sùng Minh tiên sinh có thể cân nhắc kỹ lợi hại rồi quyết định sau.”
“Được. Tôi sẽ cân nhắc.” Sùng Minh gật đầu.
“Vậy chúng tôi không quấy rầy Sùng Minh tiên sinh nữa”. Phạm Thành, Phạm Ly đứng dậy tạm biệt: “Chúng ta sẽ đợi tin tức tốt của Sùng Minh tiên sinh.”
Phạm Thành, Phạm Ly rời đi chưa được bao lâu, Phùng Mạn Luân đã đã tới.
Sùng Minh cười: “Hạ Nhật Ninh lợi hại thật, nắm giữ lịch trình của Phùng Mạn Luân vô cùng chuẩn xác.”
Nói xong câu này, Sùng Minh nói với đàn em: “Để cậu ta vào đi.”
“Hahahahahahahaha.” Sùng Minh cười lớn: “Nói hay lắm! Có phải chỉ cần anh dễ với Hạ Nhật Ninh, em sẽ đồng ý ở bên anh?”
“Anh muốn trở thành người nhà họ Thẩm?” Thẩm Lục tránh né trả lời.
“Chỉ cần em chịu gả cho anh, mang họ gì đâu có quan trọng! Anh theo họ em!” Sùng Minh tùy ý nói.
Dù sao anh cũng chưa từng nhận người cha đó!
“Tôi là đàn ông, gả thế nào được?” Thẩm Lục bình tĩnh nói.
“Vậy để anh gả cho em!” Sùng Minh lớn tiếng nói: “Anh không để ý đâu!”
“Nhưng tôi để ý!” Thẩm Lục thở dài: “Tôi là con nối dõi của nhà họ Thẩm, anh có thể sinh con chứ?”
“Thụ tinh ống nghiệm một đứa là được chứ gì?” Sùng Minh chẳng buồn để ý: “Nếu không thì tìm một người phụ nữ sinh thay, sinh xong anh giết chết cô ta là được!”
Nói chuyện với những người không biết nhìn hoàn cảnh như thế này đúng là rất khó khăn.
Thẩm Lục không còn gì để nói.
Một lúc sau, anh mới mở miệng: “Được rồi, không nói nữa. Anh làm việc của anh đi. Đợi có kết quả thì nói với tôi một tiếng.”
“Đợi đã. Anh đặc biệt tới đây tìm em, em không định gặp anh sao?” Mặt Sùng Minh lộ rõ vẻ tiếc nuối.
“Tôi đang bàn việc.” Thẩm Lục bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ anh lại muốn xông vào phòng họp của tôi?”
“Không dám, không dám. Anh chỉ muốn gặp em, cùng nhau ăn bữa cơm thôi.” Ngón tay Sùng Minh nghịch vòng tay Thẩm Lục để quên ở chỗ anh, vòng tay này trở thành đồ vật yêu thích của Sùng Minh, lúc nhớ Thẩm Lục hắn đều lấy ra ngắm.
“Ừm, đợi anh hết bận đã.” Thẩm Lục không từ chối thẳng.
Khóe miệng Sùng Minh hiện lên ý cười: “Anh hiểu ý em rồi. Yên tâm, anh sẽ làm em hài lòng. Ngoan.”
Cúp điện thoại, Sùng Minh chơi đùa vòng tay thêm một lúc rồi nói với đàn em: “Bản lĩnh của Hạ Nhật Ninh cũng lớn thật! Có thể khiến Thẩm Lục chủ động tìm tới mình còn chịu ăn cơm với mình. Xem ra, phải nói chuyện rõ ràng với Hạ Nhật Ninh mới được.”