Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 506 :
Ngày đăng: 13:35 30/04/20
Thẩm Thất hỏi: “Nói đi, rốt cuộc các anh đã giao dịch điều gì với tộc trưởng Mạc?”
Mọi người đều không nói gì.
Mạc đại ca chủ động giải thích: “Thực ra từ lúc các em rời khỏi, chúng tôi đã đoán được kết cục này rồi. Nếu như Ella có thể giao ra được thì họ đã sớm ra tay rồi. Dù sao thì Ella cũng chỉ là một giáo sư đại học và nhà khảo cổ học, lại không phải nhân vật quan trọng nào, cũng không thể giấu đồ vật kín như vậy được.Với độ phủ sóng của nhà họ Mạc, muốn tìm ra cũng không phải là việc gì khó. Lúc tộc trưởng giữ Nhật Ninh lại tôi đã đoán ra được điều này. Chắc là tộc trưởng cũng biết vật này tám phần là không thể lấy lại. Nhưng ông ta cứ từ bỏ như vậy thì sẽ không can tâm. Vì vậy ông ta giữ Ella lại chính là đợi chúng ta tới.”
“Ồ? Phức tạp như vậy ạ?” Thẩm Thất ngơ ngác.
Vì sao đầu óc của những người này đều phức tạp như vậy nhỉ?
Quả thực không có lấy một người đơn giản?
À, ngoại trừ Lưu Nghĩa.
Đầu óc của cậu ấy còn đơn giản hơn mình.
Hạ Nhật Ninh gật đầu, biểu thị sự tán đồng với lời Mạc đại ca nói.
“Ông ấy đưa ra điều kiện gì?” Thẩm Thất hỏi: “Điều kiện gì quá khó ư?”
“Cũng bình thường thôi.” Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Thất, mắt phượng hiện lên sự cưng chiều: “Chỉ là chúng ta có thể phải ở lại đây mấy ngày. Yên tâm, chúng ta sẽ dẫn cô rời khỏi đây.”
Thẩm Thất gật đầu: “Em tin anh.”
Văn Nhất Phi nói: “Chà, cuối cùng cũng có chút manh mối rồi. Tuy rằng sẽ hơi rắc rối nhưng vẫn hơn việc không có tiến triển gì.”
Lúc này, trợ lý của Văn Nhất Phi đến báo cáo: “Thiếu gia, gần đây không có nơi nào giống như khách sạn. Vì vậy chúng tôi đã bao một khu nhỏ, cũng được coi là nơi sinh sống của người ở đây. Tổng cộng có mười mấy phòng, mọi người chen chúc chắc cũng đủ, quan trọng là vừa yên tĩnh vừa an toàn.”
Văn Nhất Phi ngẩng đầu nói với những người khác: “Mọi người có ý kiến gì không?”
Những người khác đều lắc đầu.
Vẻ mặt Mạc đại ca áy náy nói: “Xin lỗi, đáng ra những chuyện này đều do anh sắp xếp. Tiếc là đã nhiều năm anh không trở lại đây nên cũng không rõ tình hình nơi này.”
“Mạc đại ca anh không cần khách khí với chúng em đâu! Anh bớt tàn bạo với Tiểu Nghĩa nhà chúng em là được rồi.” Văn Nhất Phi nói: “Lúc sáng nhìn thấy anh ra tay với Tiểu Nghĩa mạnh như vậy. Em chỉ trốn một bên nhìn mà cũng kinh hồn bạt vía đó.”
Càng có nhiều người chứng kiến hạnh phúc của họ, hắn sẽ càng vui hơn.
Thẩm Thất đi một hồi lâu mới định thần lại, nói: “A, đều tại anh! Tại anh ngắt lời, quên hỏi anh mất rồi!”
“Hử?” Mắt phượng nhướn lên, bá đạo gian tà, càng tôn thêm phong thái có một không hai của hắn.
“Rốt cuộc anh đã giao dịch gì với tộc trưởng Mạc?” Thẩm Thất hỏi: “Tộc trưởng Mạc lại dễ dàng bỏ qua như vậy, nhất định là đưa ra điều kiện rất khó rồi?”
Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng gật đầu nói: “Quả thực là có chút khó khăn, nhưng mà, đối với anh mà nói, mọi thứ vẫn ổn.”
“Vậy rốt cuộc là điều gì?” Thẩm Thất càng thêm tò mò.
“Mạc Gia trấn là một khu du lịch, nhìn thì có vẻ phồn thịnh giàu có nhưng trên thực tế thì cũng mưa gió thất thường, nguy hiểm trùng trùng.” Hạ Nhật Ninh trả lời: “Cái khác không nói, vùng lân cận ở thành phố gần đây nhất đang xây dựng một thành cổ nhân tạo, đồng thời tăng thêm rất nhiều tính thú vị để thu hút khách du lịch. Bởi vì việc làm này mà lượng khách du lịch của Mạc Gia trấn giảm sút. GDP trong nửa năm nay đã giảm 40%. Nếu tiếp tục không có biện pháp hiệu quả và không phát triển những hạng mục mới kịp thời thì trên cơ bản sẽ bị chiếm 100%.”
Thẩm Thất vẫn luôn không am hiểu lắm về việc kinh doanh, bây giờ nghe Hạ Nhật Ninh nói vậy lại hiểu đôi phần, nói: “Cho nên điều kiện mà tộc trưởng Mạc bàn với anh là bảo anh giúp đỡ Mạc Gia trấn thắng thành phố di tích cổ nhân tạo bên cạnh?”
“Nếu chuyện đơn giản như vậy thì đâu cần giữ anh ở lại đây chứ?” Hạ Nhật Ninh khẽ cười: “Cấp tiền là được rồi, việc mà chỉ cần dùng một câu nói đâu cần phải phí sức như vây?”
“Hả? Không phải ạ?” Thẩm Thất càng kinh ngạc: “Vậy là chuyện gì chứ?”
Hạ Nhật Ninh giơ tay sờ lên chóp mũi Thẩm Thất, nói: “Quan tâm tới việc làm ăn của anh vậy à? Có muốn về Hạ gia sớm một chút rồi làm nữ chủ nhân của Hạ gia, sau đó chính thức quản lý toàn bộ việc làm ăn và tài sản của Hạ gia không?”
Thẩm Thất đỏ mặt: “Đừng đùa nữa, nói chuyện chính đi! Đừng đánh trống lảnh.”
Hạ Nhật Ninh cười một tiếng rồi đáp: “Nhất định là cô chưa nói cho em biết, lúc mọi người trộm mộ chỉ mang theo một phần của cải, phần lớn bảo bối vẫn còn ở dưới mộ.”
Đôi tròng mắt của Thẩm Thất suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài: “Chờ chút đã, chờ chút đã. Tộc trưởng Mạc không phải định nhờ anh đào phần mộ tổ tiên của ông ta lên để trộm đó chứ?”
“Haha! Đầu óc em đúng là vô địch mà.” Hạ Nhật Ninh tức giận nhìn Thẩm Thất: “Đào mộ tổ tông của mình? Cũng chỉ có em mới nghĩ ra!”
Thẩm Thất càng thêm rối như tơ vò: “Cái này không đúng, cái kia cũng không phải, rốt cuộc là có chuyện gì chứ! Anh nói đi! Đừng có thừa nước đục thả câu nữa! Nếu không tối nay sẽ không cho anh lên giường! À không đúng, câu này không đúng. Nếu như anh còn không nói, tối nay sẽ không được ăn cơm!”
Hạ Nhật Ninh không nhịn được, cười phụt: “Được được được, anh không thừa nước đục thả câu nữa! Ý của tộc trưởng Mạc là sửa lại phần mộ tổ tiên, dựng thành một phong cảnh, đồng thời thêm câu chuyện của chiếc áo tơ vàng vào để làm mánh khóe, tạo thành một điểm du lịch mới mẻ.”