Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 509 :

Ngày đăng: 13:35 30/04/20


Thẩm Lục thản nhiên nhìn cô gái này một cái, không hề nói gì cả.



Anh ấy nhìn cô ta từ trên xuống dưới, thua xa Thẩm Thất nhà ta rất nhiều.



Từ chối.



Thẩm Lục không hề đáp trả tấm lòng của cô ấy.



Sùng Minh lập tức vui mừng ra mặt.



Nhìn đi, nhìn đi nào, não đậu hũ à, Thẩm Lục người ta sao lại chấm cô được chứ! Cô hãy bỏ cuộc sớm đi!



Sùng Minh đi thẳng về phía Thẩm Lục, đẩy anh đi khỏi chỗ đó: “Vừa đúng lúc anh qua đây, tôi có chuyện muốn nói với anh.”



Thẩm Lục gật đầu, đi theo Sùng Minh xoay người rời khỏi.



Cô gái cứ đứng trầm ngâm tại chỗ, suốt nửa ngày vẫn không hoàn hồn lại được.



Cái gì? Cô ấy đã bị từ chối vô thanh như vậy ư?



Bị bị bị nam thần từ chối rồi!



Sau khi Thẩm Lục đi theo Sùng Minh rời khỏi, thì anh mới ngước đầu lên nhìn Sùng Minh: “Anh có chuyện gì sao?”



Sùng Minh khẽ ho một tiếng nói: “Tôi cũng không có chuyện gì, tôi chỉ cảm thấy anh đang khó xử, đại khái là không muốn chấp nhận lời tỏ tình của cô ấy, nhưng lại không biết nên từ chối thế nào, nên mới cố tình nói như vậy.”



Thẩm Lục khẽ cười: “Tôi còn tưởng anh ghen.”



Sùng Minh cười nham hiểm: “Tôi đã ghen rồi! Nhưng, tôi ghen với cô ta.”



Thẩm Lục xoay người lại: “Thôi đi! Anh hãy đi tìm người khác đi.”



Nhìn thấy Thẩm Lục vẫn không chịu cho mình cơ hội, Sùng Minh bèn thở dài một tiếng!



Ngay một nơi khác, Hạ Nhật Ninh đang bàn chuyện say sưa với thị trưởng, bí thư.
Trời ơi tên ác ôn này!



Chắc hắn ta đã có âm mưu này từ sớm rồi chứ gì?



Anh còn làm ra vẻ không muốn bị người khác tính toán!



Rõ ràng là anh muốn đặt bẫy những người khác luôn mà!



Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Mạc đại ca năm nay đã bốn mươi bốn tuổi rồi, vẫn chưa kết hôn. Cô cô năm nay cũng bốn mươi mấy tuổi rồi, cũng chưa từng kết hôn. Bây giờ cô ấy trẻ lại nhiều tuổi như vậy, xét về mặt sinh lý và độ chính chắn tâm lý, là thích hợp với Mạc đại ca nhất.”



Văn Nhất Phi sau khi nghe xong, bèn gật đầu đồng ý: “Cũng đúng! Với trải nghiệm của Mạc đại ca, những người phụ nữ bình thường rất khó đáp ứng nhu cầu tình cảm của anh ấy. Nhưng cô thì lại khác, cô là nhà khảo cổ, trải qua vô số lần thám hiểm, có sức chịu đựng mạnh lớn và trải nghiệm phong phú. Nhưng bây giờ đột nhiên đã trẻ đi hai mươi tuổi, cơ thể cũng quay về thời kỳ sung mãn nhất. Đúng là rất xứng đôi. Trời ơi, tôi cảm thấy chiếc áo choàng vàng này, đúng là định mệnh mà.”



Hạ Nhật Ninh cười lên nói: “Đúng vậy, khi tôi nghe thấy cô ấy bị bám lấy, thì phản ứng đầu tiên của tôi là cái này đó. Không ngờ, nó còn tốt hơn tưởng tượng của tôi. Anh nói xem, liệu Mạc đại ca và cô cô có khả năng này không?”



Văn Nhất Phi sờ vào cằm và nói: “Việc này cũng chưa chắc. Nhưng mà, chắc có khả năng đó! Hèn gì anh nói, anh phải ở lại thêm mấy ngày, thì ra là để tác hợp cho họ à!”



Hạ Nhật Ninh mỉm cười: “Đương nhiên rồi! Nếu không thì, chỉ việc nhỏ như thế mà có thể níu chân tôi ư?”



Văn Nhất Phi gật đầu: “Thật thú vị.”



Phạm Thành Phạm Ly bị một đống con gái vây quanh, cứ như cá gặp phải nước vậy, bọn họ cứ vây quanh hai người họ, không ngừng phát ra từng đợt từng đợt tiếng cười lớn.



Văn Nhất Phi nhìn một cái về phía bên đó nói: “Khi nào thì bọn họ mới có thể giống như người bình thường được đây?”



“Đừng miễn cưỡng nữa.” Hạ Nhật Ninh cũng nhìn Phạm Thành và Phạm Ly một cái: “Họ khác chúng ta. Tình yêu đối với họ là không thể miễn cưỡng được.”



“Nhưng tôi vẫn không cam tâm.” Văn Nhất Phi thở dài một tiếng nói: “Mỗi khi nghe thấy họ nói những lời nói vô dụng về tình yêu, thì tôi cứ cảm thấy thương xót cho họ.”



“Chắc cần phải có thêm thời gian,” Hạ Nhật Ninh cũng thở dài theo nói: “Có rất nhiều chuyện, không phải thời gian có thể bù đắp được.”



“Văn Nhất Phi gật đầu: “Năm xưa, cũng tại tôi hết. Nếu lúc đó tôi có thể ở bên họ thường xuyên, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy không?”



“Được rồi, đừng tự trách mình nữa. Việc này vốn không có liên quan gì đến anh.” Hạ Nhật Ninh nâng tay lên vỗ vai của Văn Nhất Phi nói: “Ngược lại tôi cứ cảm thấy anh phải quan tâm về tình yêu của anh thì tốt hơn. Phạm Thành Phạm Ly tuy mỗi ngày đều vui đùa trong chốn ong bướm, nhưng họ chưa hề rung động. Nhưng anh đã rung động hết rồi! Chẳng lẽ anh dự định cứ tiếp tục như vậy sao? Anh cảm thấy Lưu Nghĩa sẽ đợi anh do dự hoài sao?”